Chương 9

Dây thần kinh phản xạ của Đức phi rốt cục cũng trở về, nàng nhìn Thúy Nhi rồi lại nhìn ta, lúc này mới phản ứng kịp chúng ta đây là dự định không nhận.

Ta quyết định trước không so đo với Thúy Nhi chuyện nàng nói xấu ta đánh rắm, lo chuyện trước mắt đã:

"Thúy Nhi, ngươi vừa mới nghe được Đức phi nói cái gì sao?”

Thúy Nhi rất ăn ý: "Nô tỳ nghe được Đức phi nương nương nói vòng tay là do nàng làm hư, nàng còn ở trong cung nói xấu Quý phi nương nương, mưu đồ khiến cho Quý phi nương nương ở trong cung lăn lộn không nổi, từng bước nhìn Đức phi đi lên vị trí hoàng hậu, sau đó thống nhất lục cung, ép Quý phi nương nương tức chết.”

Ta ra vẻ nhu nhược: "Đức phi nương nương thật á c đ ộ c, ta rất sợ nha~”

Đức phi ngây thơ nghe chúng ta một xướng một ca, tức giận dùng ngón tay chỉ vào chúng ta, run rẩy nói không ra lời, cuối cùng rốt cục nhịn không được, "Oa" một tiếng khóc lên.

Thúy Nhi: "!!!”

Ta: "????”

Hình như không cẩn thận ức hϊếp nàng ấy hơi quá rồi?

Đức phi thở không ra hơi, toàn thân vàng bạc châu báu theo tiếng khóc co quắp leng keng vang lên, khóc kêu thanh thế to lớn.

Ta đối với năng lực thừa nhận cùng tâm lý yếu ớt này của Đức phi cảm thấy bất đắc dĩ, cũng tỏ vẻ vô cùng nhớ tới dáng vẻ Tịnh Linh bị ta làm cho tức giận chỉ biết chạy về một mình hờn dỗi.

Thúy Nhi bưng tất cả bánh ngọt trong cung ra, ta đem từng mâm từng mâm chuyển đến trước mặt Đức phi cúi đầu nhận sai.

Ta: "Ngươi đừng khóc, ta chỉ lừa ngươi thôi, thật ra quan hệ giữa ta và trưởng công chúa không tốt như vậy, vòng tay của nàng là ta lừa lấy.”

Đức phi vẫn khóc rất lớn tiếng.

Ta: "Bổn cung chỉ đùa với ngươi thôi, ta tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài nói ngươi như vậy, cho dù có nói ra cũng không ai tin đúng không?"

Đức phi vẫn khóc rất lớn tiếng.

Ta: "Thật ra ta và Hoàng thượng không có gì cả, nhìn bề ngoài hoàng thượng rất cưng chiều ta nhưng trong lòng đoán chừng ước gì ta sớm cút ra ngoài, hơn nữa ta căn bản chưa từng được thị tẩm.”

Tiếng khóc của Đức phi ngừng ba giây, sau đó gào lên càng bi thảm hơn.

Ta chưa từng thấy qua người nào khó dỗ như vậy, chỉ cảm giác dỗ đến thể xác và tinh thần vô lực:

"Ta sai rồi còn không được sao? Ta xin lỗi ngươi, ta không nên khi dễ ngươi, ngươi đừng khóc có được hay không?"

“Ta, ta không trách...... Trách ngươi. "

Đức phi rốt cục lắp bắp mở miệng:" Ta khóc, ta khóc là khóc...... Khóc chính mình mệnh khổ.”

Đức phi khóc to khiến tai ta đau nhức, nhưng dù sao cũng là chính mình làm nghiệt, vẫn là phải tự mình chịu: "Ngươi tại sao lại nói mình có mệnh khổ?"

“Tô Phất hắn bắt nạt ngươi phải không!!!”

Đức phi một bên khóc một bên gào, thanh âm lớn làm ta sợ bị người ngoài nghe thấy:

"Ta mười bảy tuổi đã gả cho hắn, cũng đã tám năm nhưng hắn chưa từng chạm qua ta, một lần cũng không có!!"

"Ta năm nay đã hai mươi lăm tuổi, các tỷ muội cùng tộc cũng không biết đã sinh đến đứa thứ mấy rồi, nhưng ta ngay cả một đứa cũng không có, chuyện của ta ở trong gia tộc trở thành trò cười. Đều tại Tô Phất hắn không chịu chạm vào ta, đều tại hắn!"

Ngoài tình lý, trong dự liệu, ta cũng không phải rất kinh ngạc.

Tô Phất tình cảm khiết phích* thập phần nghiêm trọng, là từ tâm lý đến sinh lý cái loại khiết phích này, hắn không chịu đυ.ng vào Đức phi chỉ có thể nói rõ hắn căn bản là không thích Đức phi.

{* Đây là chứng bệnh “khiết phích” hay nói cách khác là nhân vật quá mức yêu sạch sẽ, họ không ít thì nhiều bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tui tìm hiểu về “khiết phích” thì ra được kết quả này, nếu không phải thì mong mn có thể giúp tui giải nghĩa lại nha.}

Đương nhiên ta không thể đem lời nói thật này nói ra, nói ra chỉ sợ Đức phi sẽ dùng nước mắt nhấn chìm cả cái cung điện này của ta.

Vì vậy ta cẩn thận nói: "Vậy nói không chừng là bởi vì Tô Phất hắn thật sự không được... Hoặc là hắn thật ra là một đoạn tụ*?"

{* Cách gọi phổ biến cho quan hệ đồng tính luyến ái nam ở Trung Quốc.}

Đức phi ngừng nói, đôi mắt hoa đào trừng thành mắt hạnh.

Một giây sau, nàng khóc ngất đi: "Vậy ta đây chẳng phải là hoặc là thủ tiết hoặc là làm đồng thê sao!”