Chương 18

Khi Từ Toa xuống dưới lầu, vẫn còn đang suy tư chuyện thành ý, nghe thấy tiếng khách nói chuyện với nhau trước quầy lễ tân, cô mới hồi phục tinh thần.

Ngay sau đó nhớ lại trong phòng toàn là mớ hỗn độn, đỏ mặt đưa cho nhân viên trong quầy số lượng lớn tiền boa, giống như chạy trốn đi ra khỏi khách sạn.

Sau khi ra khỏi khách sạn, cô ngồi lên xe của mình, lấy điện thoại ra khởi động lại máy.

Khí tín hiệu hiện lên lập tức có mười mấy thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy ra, đều là Nguỵ Kim gọi đến.

Bây giờ cách thời gian mà cô với Nguỵ Kim hẹn ăn tối đã là 3 giờ.

Từ Toa gọi điện thoại qua, giao diện đang ở trong cuộc trò chuyện.

Chờ thêm vài phút, cô đang định gọi điện lại thì Nguỵ Kim bắt máy.

Từ Toa còn cho rằng mình sẽ nhận được một tràng chất vấn tràn đầy lửa giận của Nguỵ Kim, nhưng lại không có.

"Điện thoại của em làm sao vậy, gọi điện thoại cho em vẫn luôn có thông báo tắt máy." Nguỵ Kim bình tĩnh nói.

"Vừa rồi điện thoại hết pin, em không phát hiện." Từ Toa chột dạ nói.

"Biết bây giờ là mấy giờ không? Em đến đây thì nhà hàng đều phải đóng cửa, còn sinh nhật thì làm sao?"

"Nhưng mà," Từ Toa nói, "Phỉ Phỉ ôm em khóc nửa ngày, em bây giờ không còn tâm tình gì nữa."

Từ Toa lấy cớ chính là bạn thân của mình bị thất tình kéo dài thời gian.

Nhưng mà bạn thân của cô đúng thật là thất tình nhưng một chút cũng không cần an ủi, bây giờ có lẽ đang uốn rượu cuồng hoan trong cuộc vui khi quay lại cuộc sống độc thân đi.

Ngụy Kim trầm mặc một hồi: "Bỏ đi, em muốn làm gì thì làm, anh tranh thủ đến công ty....."

Chờ Nguỵ Kim kết thúc cuộc gọi, Từ Toa nhịn không được gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn.

- Anh hẹn Ngụy Kim?

- Thế nào, ghen?

- Đúng vậy, ghen, vừa rồi tôi không thoả mãn anh sao? Còn muốn tìm anh ấy.

Lúc Thẩm Thành nhìn đến tin nhắn tin, cảm thấy cực kỳ có ý tứ.

Bởi vì nghe ý tứ của cô, cư nhiên là đang tranh giành tình cảm với Nguỵ Kim.

Chẳng lẽ hôm nay cô thiết kế chuyện đó không phải là trả thù Nguỵ Kim?

Mặc kệ là lý do gì, có lá gan bò lên trên giường hắn thì phải trả một cái giá lớn tương ứng.

Ngày hôm sau khi Từ Toa rời giường liền nhìn thấy Nguỵ Kim sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm đi vào.

Từ Toa không cần nghĩ cũng biết là Thẩm Thành tạo thành.

Cô nghĩ lại tối hôm qua mình cũng bị bóp cổ đến suýt chết, đánh cái rùng mình.

"Ông xã, lại thức trắng đêm không ngủ sao?" Từ Toa đi qua đỡ lấy Nguỵ Kim.

Ngụy Kim không cự tuyệt, hư hư treo trên người cô.

Vừa đến phòng ngủ liền nằm lên trên giường, hai mắt của hắn lập tức nhắm lại: "Hôm nay đừng đi làm, ở nhà với anh."

Từ Toa nhìn hắn, cư nhiên ở trên mặt hắn nhìn thấy một tia yếu ớt, không chút do dự đáp ứng: "Anh mau ngủ đi, em sẽ không đi đâu hết, sẽ ở nhà với anh."

Ngụy Kim sờ sờ bên cạnh, Từ Toa liền đưa tay đến lòng bàn tay hắn, Nguỵ Kim cứ cầm tay cô như vậy chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cùng Ngụy Kim kết hôn, cô giống như một thiếu nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, cảm tình với hắn tăng lên vượt bậc.

Nhưng mà Ngụy Kim lại cô phụ cô.

Từ Toa nghĩ lại tâm tình của mình khi biết Nguỵ Kim xuất quỹ là tâm tình gì? Tức giận? Hận? Tuyệt vọng? Hình như là đều có hết đi, nhưng cô đã không còn nhớ rõ.

Đại khái là bởi vì cô cũng xuất quỹ, tìm được chút công bằng rồi.

Từ Toa cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, nghĩ đến nhược điểm của mình còn ở trên tay của Thẩm Thành, liền gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn: Nguỵ Kim nhìn qua hình như không tốt lắm.

Thẩm Thành nhìn tin nhắn được gửi đến điện thoại của mình, tháo lỏng cà vạt, cầm điện thoại của mình lên: Còn có thời gian rảnh đi quan tâm anh ta thì sao không quan tâm bản thân mình đi, cổ đã ổn chưa?

Từ Toa sờ sờ cổ mình, đã không còn đau.

— Cảm ơn thuốc của anh.

Tối hôm qua sau khi cô về nhà không lâu, Thẩm Thành cho người đưa thuốc đến cho cô.

— Tôi bóp cổ em, em ngược lại lại cảm ơn tôi?

Lúc Từ Toa đang ảo não khi nhìn thấy tin nhắn này lại thêm một cái tin nhắn khác được gửi đến.

— Tiểu cô nương, muốn phân biệt đúng sai, không được dễ dàng cảm động chỉ bởi vì một chút ơn huệ nhỏ.

Từ Toa bị câu tiểu cô nương này doạ đến trái tim nhảy lên một cái.

— Anh bao nhiêu tuổi a? Cư nhiên dám gọi tôi là tiểu cô nương.

—30, có thể làm cha của em đi, mau gọi cha.

A a, tên này sao lại có thể vô sỉ như vậy?

Từ Toa nguyên bản còn có chút sợ hắn, như thế này thì hoàn toàn không sợ nổi nữa.

Giữa trưa Từ Toa nhìn dấu vết trên cổ mình, đã sắp tan hết rồi.

Cô lấy thịt nạc và rau cải trong tủ lạnh ra nấu cháo mang lên phòng gọi Nguỵ Kim dậy ăn, Nguỵ Kim ăn xong hôn hôn trầm trầm lại chìm vào giấc ngủ.

Từ Toa nhàn đến mức nhàm chán, lại gửi tin nhắn cho Thẩm Thành.

— Ông chủ, ăn cơm không a?

Thẩm Thành người này, ngày thường không thích gửi tin nhắn, có chuyện gì trực tiếp gọi một cuộc điện thoại là xong.

Mọi người đều biết thói quen của hắn vậy nên cũng rất ít người gửi tin nhắn cho hắn.

Nhưng mà người hiểu biết hắn sẽ không gửi, người không hiểu biết hắn sẽ gửi.

Những người này có nam có nữ, đều không biết thông qua con đường gì mà có được số điện thoại riêng của Thẩm Thành, dùng lời nói cợt nhà nói chuyện với hắn, kết quả là trực tiếp bị Thẩm Thành kéo đen.

Từ Toa với Ngụy Kim giống nhau, đều là lên giường với Thẩm Thành, Thẩm Thành đối với cô, ít nhiều cũng có khoan dung, nên nguyện ý dùng tin nhắn cùng cô nói chuyện phiếm.

Sau đó trò chuyện đi trò chuyện lại, phát hiện loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Phó tổng công ty nhìn ông chủ ở đối diện cong môi, nhìn điện thoại cười, lông tơ dựng đứng.

Người này ngày thường rất hiếm khi cười, mỗi lần cười, sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.

Ông ta lập tức nghĩ lại bản thân mình gần đây có phải đã phạm sai lầm gì không, kết quả đương nhiên là không có.

Thẩm Thành trả lời xong tin nhắn, nhìn người đứng trước mặt, nhăn mày: "Còn có chuyện gì?"

"Không có." Phó tổng nói, "Tôi sẽ lập tức đi ra ngoài, còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý!"

Thẩm Thành nói: "Giữa trưa, đi ăn cơm trước đi."

Cái này, con mẹ nó, ông chủ cuồng công việc không phải là bị con quỷ nào bám vào người chứ?

Phó tổng giữ một trái tim thấp thỏm cùng ông chủ đi đến nhà ăn.

Ở lại ăn xong bữa trưa ông ta mới nhớ ra ông chủ kỳ thật rất ít khi phát hoả, như vậy có vấn đề gì bản thân mình tại sao lại phải sợ hãi như vậy?

— Ông chủ, tôi định đi mua đồ ăn.

Lúc 4 giờ chiều, Từ Toa lại gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn.

Thông qua buổi sáng với giữa trưa nói chuyện phiếm, cô phát hiện, người này là muộn tao*.

(*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa)

Hỏi hắn ăn cơm không, hắn nói không ăn, em phải làm cho tôi ăn?

Từ Toa nói nếu có cơ hội thì có thể.

Hắn liền trả lời, tùy thời đều có cơ hội, chỉ xem khuê nữ của tôi có muốn hay không?

Oa trời đất, khuê nữ khuê nữ, ai là con gái của hắn chứ?

Hắn chỉ lớn hơn cô có sáu tuổi thôi có được không.

Từ Toa liền trả lời: Sau này có thể đừng gọi tôi như vậy được không, bố tôi nghe thấy sẽ không cao hứng.

Thẩm Thành nói: Được a, nghe theo bà xã.

Từ Toa quả thực bị thao tác này của hắn doạ sợ ngây người, trả lời một dấu ba chấm.

Thẩm Thành không trả lời lại tin nhắn của cô, chờ thêm một lúc lâu, Từ Toa cho rằng cho rằng nói chuyện phiếm như vậy là kết thúc Thẩm Thành lại gửi đến một tin nhắn khác.

— Tôi đã tra xét một lượng lớn tư liệu, rốt cuộc cũng phá giải sáu điểm dấu diếm huyền cơ bên trong em.

Từ Toa bị gợi lên lòng hiếu kỳ: Huyền cơ gì?

Thẩm Thành: Muốn biết a? Lần sau nói cho em.

Từ Toa:...

Editor: sacnu