Chương 17: Giải quyết tốt hậu quả

Tiếng thân thể va chạm tạo ra âm thanh, từng tiếng từng tiếng quẩn quanh trong phòng.

Từ Toa vùi đầu bên trong gối, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường, nghênh đón từng đợt va chạm như bão táp từ nam nhân phía sau.

Sắp chết.

Thật sự sắp chết.

Thẩm Thành mỗi lần đâm vào đều có chất lỏng từ chỗ hai người kết hợp phun ra tưng toé, hai chân Từ Toa bị đánh đến run run, phần bên trong đùi hoàn toàn ướt, chỗ mà cô quỳ cũng bị ướt một mảng to.

Lần đầu tiên đã bị Thẩm Thành thao bắn nướ© ŧıểυ.

Thật mất mặt.

Nhưng so với mất mặt càng quan trọng hơn chính là người nam nhân này tại sao còn không có dừng lại, cô sắp chịu không nổi!

Ngay tại lúc Từ Toa cảm giác mình sắp ngất xỉu, hắn ta rốt cuộc cũng bắn, một chút cũng không do dự liền bắn trong cơ thể cô.

Từ Toa không chú ý tới, bởi vì lần cuối cùng hắn lao tới tốc độ với lực đạo đều tăng lên, trong đầu cô hoàn toàn là một mảnh hỗn độn, hạ thân mất khống chế phun ra rất nhiều nước.

Lúc Thẩm Thành rút ra liền chạm phải điểm mẫn cảm của cô, hoa huyệt lại phun nước.

Thẩm Thành buông tay đang giữ chặt eo cô ra, tuỳ ý để đầu gối cô trượt xuống dưới, cuối cùng là hoàn toàn bò lên trên giường.

Thẩm Thành nhìn cô một cái, vào phòng tắm rửa mặt, chờ khi hắn bước ra ngoài, Từ Toa vẫn còn nằm bò trên giường.

Cô cảm thấy hoa huyệt của mình nhất định sẽ sưng lên, từ trong ra ngoài đều đau đến nóng rát.

Khi ở cũng với Nguỵ Kim, ngoại trừ lần đầu, cô chưa từng khó chịu như vậy.

Nhận thấy bên cạnh có người đứng, Từ Toa cắn răng ngồi dậy.

"Cô có quan hệ gì với Nguỵ Kim?" Thẩm Thành đứng ở mép giường, trên eo quấn một chiếc khăn tắm, dáng người hoàn hảo không tỳ vết.

Nhưng bây giờ nam nhân dáng người hoàn hảo này đang đứng từ trên cao mà nhìn Từ Toa.

Quan hệ của hắn với Nguỵ Kim không công khai ra bên ngoài, Từ Toa có thể thuê người giả giọng Nguỵ Kim hẹn hắn ra ngoài chứng tỏ cô biết quan hệ giữa hắn và Nguỵ Kim, cái đó cũng chứng minh quan hệ của cô với Nguỵ Kim không phải nông cạn.

Từ Toa nhìn Thẩm Thành đã tắm xong cả người thoải mái tươi mới lại đối lập với mình vẫn còn nằm trên khăn trải giường bị nướ© ŧıểυ làm ướt, trong lòng đột nhiên không cân bằng, mà lá gan cũng lớn lên: "Thế nào đây, ngủ với chồng tôi lâu như vậy mà đến vợ của anh ta cũng không biết sao?"

Thẩm Thành nhăn mày lại, hắn không hỏi qua sinh hoạt cá nhân của Nguỵ Kim là muốn cho đối phương một chút không gian riêng tư, cũng là muốn để Nguỵ Kim chủ động nói với hắn.

Từ Toa bây giờ lại để lộ ra tin tức, làm trong lòng hắn hung hăng bị chấn kinh rồi một phen.

Hắn kết giao cùng với một người đàn ông đã có vợ còn bị vợ người ta tìm đến tận cửa trả thù?

Mệt lúc đầu hắn còn cho rằng nữ nhân này là bởi vị lần trước được hắn giải vây muốn nghĩ cách lấy thân báo đáp hắn.

Thẩm Thành nhìn chằm chằm Từ Toa, duy trì bộ dáng nhíu mày.

Không khí tĩnh mịch.

Từ Toa nhìn Thẩm Thành trầm mặc không nói, ngay cả nhíu mày cũng rất soái: "Chẳng lẽ anh ấy không nói với anh về sự tồn tại của tôi?"

Nếu Thẩm Thành thật sự không biết cô tồn tại, vậy thì thật xấu hổ.

Bởi vì cô sở dĩ đúng lý hợp tình xuất quỹ với Thẩm Thành, là để trả thù Nguỵ Kim

Rốt cuộc nghe nói có một số kẻ có tiền, liền thích chơi chút kí©h thí©ɧ, tỷ như chuyên chọn những người đã kết hôn xuống tay gì đó.

Thẩm Thành nói: "Anh ta không nói với tôi."

Từ Toa nghe xong cảm thấy cả người mình đều u ám, cô không nên đi theo con đường nghe nói, để bản thân mình bổ não quá độ, oan uổng cho một người bị hại.

Cô ngượng ngùng cười một cái, đứng lên: "Đều do Ngụy Kim, anh ta thật sự rất quá đáng, ngay cả loại chuyện này cung phải dấu diếm!"

Thẩm Thành nhướng mày nhìn Từ Toa giống như đà điểu đi vào phòng tắm rửa mặt, lạnh giọng nói: "Mặc kệ nói như thế nào, vợ chồng hai người đều đã ngủ với tôi."

Biết Ngụy Kim dấu diếm chuyện mình đã kết hôn Thẩm Thành tức giận, nhưng bây giờ không phải lúc để tính sổ.

Hắn theo tới phòng tắm, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nhìn Từ Toa đang đứng tắm dưới vòi hoa sen: "Cho cô hai phút nghĩ xem nên bồi thường tôi thế nào?"

Từ Toa rụt rụt cổ, tức khắc đau đến đôi mắt cũng ươn ướt.

Cô nhẫn tâm cắn răng một cái, ôm tâm lý chết đạo hữu bất tử bần đạo nói: ..... Đem Nguỵ Kim bồi thường cho anh."

Thẩm Thành miệng lưỡi tùy ý nói: "Yên tâm, anh ta cũng trốn không thoát."

Ý tứ là bản thân cô cũng trốn không thoát sao?

Lúc trước Từ Toa nghĩ sau khi mình ngủ cùng với Thẩm Thành thì nên giải thích như thế nào, cô có thể đẩy toàn bộ mọi thứ sang cho Nguỵ Kim, để Thẩm Thành biết hắn có lão bà nhưng vẫn thông đồng với hắn, cô làm như vậy chỉ là muốn trả thù hai người.

Nhưng bây giờ cái lý do này không dùng được, nói kiểu gì cũng bị Thẩm Thành xoi mói.

Từ Toa nghĩ, suy yếu nhìn Thẩm Thành, rồi lại chỉ chỉ cổ mình: "Thiếu chút nữa anh đã bóp chết tôi, việc này coi như là hoà nhau đi?"

"Từ Toa," Thẩm Thành nhìn cô, khóe miệng thậm chí còn mang theo một ý cười, "Tính tình của tôi không tốt lắm."

Từ Toa lập tức túng túng nói: "Vậy anh nói xem làm sao bây giờ sao."

Cuối cùng Thẩm Thành cũng không nói phải làm sao, chỉ lưu lại số điện thoại của cô.

"Nếu việc này là hiểu lầm, hiện tại đã rõ..." Từ Toa nhìn Thẩm Thành, "Anh có thể đừng nói cho Ngụy Kim hay không?"

Lúc Nguỵ Kim xuất quỹ, tại sao một chút chột dạ cũng không có?

Đổi lại là cô chột dạ muốn chết.

Quả nhiên làm người không thể làm chuyện xấu.

"Có nói cho anh ta hay không, phải xem thành ý của cô."

Thành ý? Phải như thế nào mới tính là có thành ý?

Editor: sacnu