Chương 22: Ông chủ bị bắt cóc

Đêm nay Từ Toa cao trào ít nhất hơn mười lần.

Ngày kết tiếp, nhìn Nguỵ Kim vẻ mặt bá tổng thần thanh khí sảng mặc áo sơ mi đeo cà vạt, Từ Toa xoa xoa cái eo đau nhức của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng không cân bằng: "Tại sao anh một chút cũng không mệt?"

Ngụy Kim nhìn cô cười: "Làʍ t̠ìиɦ không phải chuyện rất thoải mái với sung sướиɠ sao, tại sao lại mệt?"

Từ Toa không muốn nói chuyện, để cho cô nằm liệt thành cẩu đi.

Ngụy Kim đi lại, hôn lên cái trán của cô: "Anh đi làm đây, bà xã."

Từ Toa vô lực vẫy vẫy tay.

Ngụy Kim thấy cô một bộ em rất mệt không muốn nói chuyện, cảm thấy rất đáng yêu.

Bắt lấy tay cô, đưa lên môi hôn một cái.

Từ Toa nhìn hắn buông mắt xuống ôn nhu đầy mặt hôn tay mình, ngay tức khắc tim đập nhanh nửa nhịp.

Khi Nguỵ Kim buông tay cô ra, muốn đứng lên rời đi, cô cư nhiên có chút nuối tiếc.

Sau đó, một cái tay không chú ý liền nhấc tay lên cầm lấy cà vạt vừa mới thắt xong của Nguỵ Kim: "Ông xã, hôm nay đừng đi làm, ở nhà với em được không?"

Ngụy Kim vô cùng thích cô dùng bàn tay mềm mềm kiều kiều làm nũng với hắn.

Đây là trước kia, hắn chưa từng có cơ hội thử qua, bởi vì trước kia Từ Toa vẫn luôn an tĩnh hiểu chuyện.

Hắn nhân nhượng cong lưng xuống, nhìn Từ Toa: "Hôm nay phải tham gia một cái hội nghị quan trọng, không thể tranh thủ thời gian được, ngày mai mới có thể ở nhà với em."

"Ngày mai em muốn đi làm." Từ Toa buông lỏng cà vạt ra, "Ông xã, anh đi công ty đi, tạm biệt."

Ngụy Kim sửa sang lại cà vạt, Từ Toa dễ dàng thả hắn đi như vậy, hắn cư nhiên có loại cảm giác buồn bã mất mát.

Hôm nay, Từ Toa được nghỉ ngơi, liền ngủ nướng.

Lúc tỉnh lại, phát hiện lúc 9 giờ Thẩm Thành gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Hôm nay có rảnh không? Đưa em ra biển chơi.

Từ Toa nhìn lại thời gian, khoảng cách lúc Thẩm Thành gửi tin nhắn cho cô đã là một giờ hai mươi phút.

Tâm tình hiện giờ của cô giống như rau kim châm nóng hầm hập vừa được nấu xong, còn không ăn sẽ lạnh.

A.

Sớm biết như vậy cô đã không ngủ nướng.

Từ Toa ôm đầu trả lời lại tin nhắn của Thẩm Thành: Bây giờ tôi rất rảnh, có phải chậm không?

Đối diện Thẩm Thành trả lời rất nhanh: Tôi sẽ suy xét.

A? Từ Toa nhìn cái tin nhắn này, còn cần suy xét?

— Tôi đã suy xét rõ ràng, nếu em gọi tôi một tiếng ông xã, tôi sẽ tha thứ cho em chuyện ngủ nướng không kịp trả lời tin nhắn của tôi.

Từ Toa nhìn đến tin nhắn, không biết vì cái mà đỏ mặt, trái tim còn đập bùm bùm bùm nhanh chóng.

Kêu một người không phải ông xã của mình là ông xã, Từ Toa nghĩ, một chút cũng không cảm thấy bài xích.

— Ông xã.

— Ngoan.

Ngay sau từ ngoan đó, Thẩm Thành lại gửi một biểu tình cười tủm tỉm: Cho em 30 phút rời giường rửa mặt, sau nửa giờ ở trước cửa tiểu khu của em, nếu không thấy được em......

Từ Toa đang ở đọc tin nhắn này, Thẩm Thành liền gửi một cái gif một nam nhân cầm roi múa may, kèm với dòng chữ: Không nhìn thấy bà xã liền cởϊ qυầи bà xã ra lấy roi đánh.

Từ Toa nhìn đến cái gif này, trong nháy mắt bị kéo đến cái cảnh tượng kia.

Trong lòng tức khắc một hồi cuồng khiếu a a a.

Cô bị ông chủ dạy hư.

Trước kia hắn sẽ không dùng biểu tình này, bây giờ lại không ngừng dùng, cư nhiên còn trộm gif!

Cái gif này là lần trước Từ Toa gửi cho hắn, nói chuyện phiếm với Thẩm Thành, lúc hai giờ chiều lại biết được hắn còn chưa ăn cơm trưa, liền nhanh chóng thúc giục hắn đi ăn.

Thẩm Thành lập tức đáp ứng.

Từ Toa lại không quá tin, bởi vì thông qua tiếp xúc, cô phát hiện Thẩm Thành này là một tên cuồng công việc, mỗi lần hỏi hắn đang làm gì đều trả lời là đang làm việc.

Từ Toa liền nói anh bận thì làm việc đi, tôi không quấy rầy anh.

— Không quấy rầy, tôi có thể nhất tâm nhị dụng, đến đây, em gái nhỏ chúng ta cùng ta sự.

Đề tài xả xa, lo lắng Thẩm Thành chỉ là miệng đáp ứng mình mà không đi ăn cơm, Từ Toa lại gửi cho hắn cái gif vừa rồi kia, nhưng mà bên trong không có chữ, chỉ gửi kèm mấy chữ đánh tay: Không ăn cơm đét mông.

Từ Toa trăm triệu không nghĩ tới cái gif này lại được Thẩm Thành lưu lại, còn ghép chữ ở bên trong.

Từ Toa vội vã nhảy xuống giường rửa mặt.

Không tới nửa giờ sau liền thu thập bản thân xong.

Cô vừa ra khỏi thang máy liền gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn.

— Ông chủ, tôi xong rồi!

— Không tồi, rất có hiệu suất, nhưng tôi đã tới rồi.

Từ Toa:...

Cô rất hoài nghi, có khi nào từ khi gửi tin nhắn cho cô, kỳ thật hắn đã đứng ở trước cửa tiểu khu rồi không, bằng không làm sao có thể nhanh như vậy?

Từ Toa làm bộ bản thân đang lên đường, không có trả lời tin nhắn của Thẩm Thành.

Cởi hết đồ để Thẩm Thành đánh gì đó, ngẫm lại đều cảm thấy thẹn.

Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể không nhận trướng!

Ra đến cửa tiểu khu, Từ Toa lập tức chú ý đến chiếc siêu xe xa hoa dừng lại ở ven đường.

Chiếc xe này cô chưa từng thấy qua, không xác định được đây có phải là xe của Thẩm Thành không, đang lấy điện thoại ra hỏi một chút, liền nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thành gửi đến.

— Tiểu cô nương tham đầu tham não ở cửa kia, tôi đã nhìn thấy em.

— Chiếc xe màu đen dừng ở phía trước kia em nhìn thấy không? Mau đến đây, nếu không lên, ông chủ của em bị bắt làm con tim sẽ bị gϊếŧ.

Người này thật là...

Trước xe đều có thể trình diễn tiết mục bắt cóc.

Từ Toa nhịn cười đi đến chiếc siêu xe trước mặt, lúc cửa xe bị người bên trong mở ra, cô không lập tức lên xe, mà tiếp tục nhịn cười bạch bạch đánh chữ trên điện thoại: Bỏ đi, cái xe này không có ông chủ, tôi có thể đi tìm cái khác.

Tin nhắn vừa gửi đi, cô mới lên xe.

Ánh mắt Thẩm Thành đang đặt trên điện thoại dời đi, nhìn cô: "Vô tình đến như vậy?"

Hắn tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết không nghĩ tới em lại là cái dạng nữ nhân này.

Từ Toa thắt dây an toàn, vỗ vỗ ngực: "Chính là vô tình như vậy."

"Rất tốt." Thẩm Thành cười khẽ.

"Tốt cái gì?" Từ Toa nói.

"Muốn biết sao?" Thẩm Thành nói, "Em cứu tôi ra ngoài đi, tôi sẽ nói cho em."

A. Người này, thật là ấu trĩ muốn chết.

Nhưng mà rất đáng yêu, siêu cấp đáng yêu!

Từ Toa cảm thấy, bình thường các cặp đôi yêu đương chắc hẳn chính là cái dạng này, mà không phải kiểu giống như cô với Nguỵ Kim lúc trước kết hôn, chỉ một người nhiệt tình.

Đáng tiếc, cô với Thẩm Thành không phải đang nói chuyện yêu đương.

Từ Toa nghiêng người, chạm vào đai an toàn trên người Thẩm Thành, làm bộ cởi trói cho hắn, sau đó lại nói: "Giải cứu thành công, bây giờ có thể nói được chưa?"

Editor: sacnu