Chương 23: Đi biển

"Nói cái gì?" Thẩm Thành khởi động xe.

"Ông chủ, bệnh hay quên của anh cũng quá nặng đi." Từ Toa nhìn Thẩm Thành, "Cái vừa rồi mà anh nói rất tốt, là cái gì tốt nha?"

"Chính là cái gì cũng tốt." Thẩm Thành cười nói.

Xông nửa chỉ nghe được một câu này, Từ Toa cảm thấy bản thân bị trêu đùa, giận dỗi từ trong lòng bộc phát ra, lớn gan quay sang bên cạnh: "Ông chủ, chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

"Chuẩn bị cái gì?" Thẩm Thành hỏi.

Từ Toa không nói chuyện, vươn tay đặt lên đùi hắn bóp một chút.

"Làm gì đây?" Thẩm Thành dư quang nhìn Từ Toa, rất thích kiểu hỗ động này, "Trắng trợn táo bạo đến như vậy, muốn chơi quy tắc ngầm với ông chủ của em sao?"

"Đúng vậy," Từ Toa cười tủm tỉm nói, "Có cho hay không nha?"

"Cho," Thẩm Thành nói, "Chỉ sợ em không dám."

"Tôi có cái gì mà không dám," Từ Toa buông lời tàn nhẫn, "Xuống xe đi anh chờ tôi."

Thẩm Thành cười khẽ: "Tôi sợ quá, còn muốn xin Từ tài vụ ôn nhu một chút."

A!

Người này sao lại có thể dùng giọng nói mamly như vậy nói ra lời nói yếu thế thế này.

Nếu không phải còn một chút lý trí, Từ Toa thật sự muốn tử hình ông chủ ngay tại chỗ!

Thẩm Thành biết Từ Toa không có thời gian ăn bữa sáng, còn đưa cho Từ Toa một l*иg bánh bao nhỏ.

Từ Toa lúc ăn mới phát hiện, bên trong mỗi cái bánh bao nhỏ đều có nhân không giống nhau, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ăn loại bánh bao mỗi một miếng đều là kinh hỉ.

"Ăn ngon không?" Thẩm Thành đang lái xe quay sang nói.

"Rất ngon," Từ Toa phình một bên quai hàm, "Nhưng mà quá nhiều, tội sợ không ăn hết."

Lúc này vừa lúc là đèn xanh tắt đèn đỏ bật lên, xe ngừng lại.

Thẩm Thành nhìn thoáng qua quai hàm cô giống như một con chuột hamster, rõ ràng đã ăn rồi, vẫn nói một câu: "Đút cho tôi một cái."

Từ Toa nghe vậy lập tức đút cho hắn, phía sau cô ăn không vào cũng đều bị Thẩm Thành ăn.

Thẩm Thành dùng một con du thuyền tư nhân xa hoa mang Từ Toa ra biển, du thuyền có bốn tầng, bên trong có thiết kế phòng tập thể thao, KTV, phòng điện ảnh, phòng giải trí.

Từ Toa với gia cảnh giống nhau, chưa thấy qua việc đời gì, sau khi gả cho Nguỵ Kim xem như cũng hơi hiểu biết một chút về sinh hoạt của kẻ có tiền.

Nhưng du thuyền, cô chưa từng ngồi qua.

"Ông chủ, chỉ có hai người chúng ta thôi sao?" Đi dạo một vòng ở tầng một, Từ Toa phát hiện, ngoại trừ người giúp việc mặc chế phục ở ngoài, chỉ có cô với Thẩm Thành, có chút kỳ quái.

"Nếu như em thích náo nhiệt, lần sau tôi sẽ mời một ít bạn bè đến xem náo nhiệt." Thẩm Thành nghiêm túc nói.

Tại sao mà cô nghe giống như đây là du thuyền của ông chủ vậy?

Nhưng mà ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao thì ông chủ cũng là con trai của đại gia giàu số một a.

Còn về nội dung trong lời nói của Thẩm Thành, Từ Toa không để trong lòng, nếu như hai người thật sự mời bạn bè đến đây, vậy quan hệ của hai người thì như thế nào?

Thẩm Thành phỏng chừng cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy.

Hai người ngồi xuống đầu du thuyền, không bao lâu liền có người giúp việc mang cơm trưa hải sản phong phú đến.

Từ Toa nghĩ lại tối hôm qua Thẩm Thành hỏi cô có thích ăn hải sản không, chớp chớp mắt, có phải là cô đang tự mình đa tình hay không mà cho rằng đây là hắn chuẩn bị cho cô?

Không thể, bởi vì đây là trên biển, ăn hải sản là chuyện bình thường.

Ánh mắt Từ Toa đảo xuống trên người người hầu đang đưa đồ uống.

Người hầu là một nữ nhân thật xinh đẹp, dáng người mạn diệu, ăn mặc sườn xám màu đỏ xẻ tà, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều có một phong ưu nhã không nói lên lời.

Loại này ưu nhã, trước mắt Từ Toa không có.

Chờ nữ nhân đi rồi, Từ Toa ở phía dưới bàn đá đá Thẩm Thành: "Ông chủ, có phải anh bị nhan khống hay không a?"

Từ Toa xem như phát hiện, nam nữ làm việc ở trên du thuyền này không có một người nào có diện mạo bình thường.

"Không phải, làm sao vậy?" Thẩm Thành mở vỏ của một con cua. Từ Toa nói thích ăn nguyên nước nguyên vị, cho nên hải sản bữa trưa này đều không trải qua nấu nướng cùng xử lý đặc thù.

Từ Toa nghe vậy không quá tin: "Vừa rồi chị gái kia có xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp, nhưng không bằng em." Thẩm Thành cầm cái muỗng múc gạch cua trong vỏ.

Bất luận lời nói của hắn có phải thật hay không, Từ Toa nghe xong đều cảm thấy thoải mái, cười nói: "Tôi còn cho rằng anh nói không chú ý thì sẽ không chú ý đâu."

Cô nhớ rõ lúc trước mình xem bên trong tiểu thuyết có một đoạn ngắn, nữ chính mang mấy người bạn thân tới ăn cơm cùng nam chính, trong đó có một người bạn thân rất xinh đẹp ngồi đối diện với nam chính.

Sau khi cơm nước xong, chỉ còn lại nam nữ chính ngồi một chỗ, nữ chính hỏi: "Anh thấy XX xinh đẹp không?"

Nam chính nói: "Không chú ý."

Nữ chính nghe xong, trong lòng thích đến không chịu được, cảm thấy bạn trai cô thật sự rất yêu cô, ngoại trừ một mình cô, trong mắt nam chính không nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào.

Lúc ấy trong lòng Từ Toa nhịn không được phun tào, một người lớn sống sờ sờ như vậy ngồi trước mặt lại nói không chú ý, nhưng trong lúc vô tình cũng nhìn qua một hai cái đi? Như vậy còn không nhìn ra trình độ nhan sắc của đối phương, chẳng lẽ là có bệnh về mắt?

"Như thế nào lại như vậy." Thẩm Thành nói, "Tuy rằng không nhìn chằm chằm đối phương, nhưng đơn giản liếc mắt vài cái cũng biết được đại khái."

Từ Toa nhìn hắn một cái, nghe một chút, đây là sự khác nhau giữa người thành thật và người không thành thật.

"Nếm thử cái gạch cua này đi." Thẩm Thành múc nửa muỗng gạch cua đưa tới miệng cô.

Từ Toa sửng sốt, lúc cùng Ngụy Kim ở bên nhau, cô trước nay đều là một mình đút cho hắn, còn chưa được thử qua cảm giác được người khác đút, cho dù chỉ là một lần.

Cô nhìn Thẩm Thành trước mắt, há miệng ngậm lấy cái muỗng, vị gạch cua thơm nồng nháy mắt đánh sau vào đầu nhũ, đuôi mắt Từ Toa hơi cong lên: "Thật ngon!"

Thẩm Thành nhìn cô ăn mỹ thực đến cả người sung sướиɠ, cong cong môi.

Từ Toa nuốt gạch cua xuống, Thẩm Thành lại truyền đến một muỗng khác, Từ Toa vừa ăn vừa nói: "Ông chủ, anh ăn đi, không cần phải đút cho tôi. Anh còn làm như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình chính là một cái cự anh."

"Cự anh Từ tài vụ," Thẩm Thành lột cho cô một con tôm đưa qua, "Ba ba đút cho em ăn."

Từ Toa lại ở dưới bàn đá hắn một chút: "Lại chiếm tiện nghi của tôi."

"Vừa rồi Từ tài vụ còn nói muốn chơi quy tắc ngầm với tôi nha," Thẩm Thành cười nói, "Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?"

"Anh không nói thiếu chút nữa tôi đã quên," Từ Toa nói, "Chờ, ăn no xong liền đem anh làm."

Ăn uống xong, Từ Toa lại quên mất muốn chuyện muốn chơi quy tắc ngầm với ông chủ.

Hai người ngồi ở đầu thuyền, ở trên sô pha xem cảnh biển.

"Có biết bơi lội hay không?" Thẩm Thành hỏi.

"Không biết," Từ Toa nghĩ tới cái gì, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Khi còn nhỏ anh trai tôi đưa tôi đến một con sông nói muốn dạy tôi bơi lội, kết quả thiếu chút nữa làm tôi chết đuối."

"Tôi dạy cho em," Thẩm Thành nói, "Bảo đảm sẽ không để cho em bị sặc nước."

Từ Toa chỉ vào biển rộng mênh mông vô bờ: "Liền học ngay ở đây sao?"

Thẩm Thành nghiêng đầu, nhìn bộ dáng túng túng của cô, khóe môi không nhịn được nói một câu: "Tầng bốn có bể bơi," hắn đứng lên, xoè lòng bàn tay về phía Từ Toa, "Đi, hiện tại đưa em đi lên đó xem."

Từ Toa đặt tay của mình lên lòng bàn tay hắn, tuỳ ý để hắn đưa mình lên trên.

Ở trên tầng nhìn cảnh biển, tầm nhìn không giống nhau, tâm tình cũng không giống nhau, làm Từ Toa muốn đón gió bay lên, cảm nhận một chút cảm giác bay lượn trong không trung.

Sau đó bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.

Cô nhịn không được liền kéo tay Thẩm Thành, nói cho hắn ý tuỏng vừa rồi của mình.

Đại lão nghe xong, lập tức nói: "Nếu như em muốn, tôi lập tức an bài cho em."

Từ Toa xua xua tay: "Tôi ngẫm lại, thật là cho tôi tới tôi cũng không dám." Rốt cuộc không cẩn thận một chút sẽ rớt xuống biển, còn có khả năng sẽ mất mạng.

Ánh mắt của cô nhìn về phía bể bơi, rất rộng lớn, có thiết kế khu nước nông và khu nước sâu.

Ở chỗ che nắng còn có đủ nguyên bộ bàn và ghế sô pha nằm.

Editor: sacnu