Chương 26: Cẩu nam nhân

Thẩm Thành đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của cô, đầu lưỡi dài rộng cắm vào trong miệng Từ Toa, mãnh liệt quát lộng.

Từ Toa ánh mắt mê ly, miệng bị đầu lưỡi của hắn nhét đến tràn đầy.

Thẩm Thành hai tay đặt ở trên mông cô, đem nâng cô lên, côn ŧᏂịŧ dính liền với hoa huyệt bị rút ra hơn phân nửa, còn có một cỗ da^ʍ thuỷ từ trong hoa huyệt trào ra, cùng nước thanh triệt hỗn thành một thể.

Thẩm Thành tăng lực trong tay, Từ Toa lập tức không trọng lực ngồi lại đùi hắn, đỉnh đầu côn ŧᏂịŧ, bị hoa huyệt tham ăn hung hăng bao vây ở bên trong, liếʍ mυ"ŧ.

"A ~ côn ŧᏂịŧ ông chủ thật lớn nha ~" Từ Toa vặn vẹo mông, mới vừa cao trào một lần ánh mắt cô càng ướŧ áŧ, cả người tản ra một cỗ hơi thở tao mị.

Con ngươi đen của Thẩm Thành nhìn cô chăm chú, đem cô nâng lên tới, lại buông ra, làm bản thân mình lần lượt giải khai gồng ghềnh trong cơ thể cô, tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Côn ŧᏂịŧ cùng hoa huyệt kịch liệt giao triền, cọ xát, làm hoa huyệt càng ngày càng mềm, tùy tiện chọc một chút là có thể chọc ra dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng hắn bất đồng, hắn là càng ngày càng ngạnh.

Bị cô kẹp.

Bị cô ăn.

Ngạnh lên, liền mềm không nổi nữa, chỉ muốn thao cô.

Thao lạn hoa huyệt cô, đảo tẫn động nước của cô, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ cô, đút cô ăn no, làm mang thai.

Thẩm Thành cảm thấy bản thân mình hiện tại vô cùng không có lý trí, từ khi nghe được cô nói Ngụy Kim mỗi ngày đều chạm vào cô, hắn hình như có chút mất khống chế.

Ghen ghét.

Ghen ghét Ngụy Kim có thể mỗi ngày chạm vào cô, ghen ghét người mỗi ngày chạm vào cô không phải mình.

Loại ghen ghét này, làm hắn không thể hiểu được.

Trong lúc hắn còn không xác định được tâm ý của mình, trước thời gian đó hắn liền nhấm nháp một phen.

Không dễ chịu.

Hắn vẫn luôn biết ghen ghét sẽ khiến con người trở nên xấu xí.

Không biết hiện tại bộ dáng của mình có xấu xí hay không?

Hắn há miệng ăn môi Từ Toa, nắm chặt eo Từ Toa, đem nàng nâng lên, bắp tay hắn căng phồng.

Từ Toa nhìn, bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, người nam nhân này thật cường a, thân thể rắn chắc, cơ bắp cường tráng, Từ Toa thích muốn chết.

Hoa huyệt chặt chẽ của cô kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của Thẩm Thành đang bành trướng đến mức tận, từng vòng mị thịt mấp máy đè ép hắn, cảm thụ hắn cường tráng, hắn nóng bỏng, bốn phía như bị nóng đến hoà tan, từng cỗ kɧoáı ©ảʍ liên tiếp vọt tới.

Từ Toa lãng kêu, hai tay câu lấy cổ Thẩm Thành, phối hợp với tần suất của hắn, ăn hắn, nuốt hắn.

Gân xanh trên trán Thẩm Thành đều nhảy dựng lên, hô hấp thô nặng. Đem Từ Toa bế lên, xoay người nhấc chân đi lên trên bờ.

Vòng eo chắc mịch của hắn hơi cong, đôi tay từ trước người Từ Toa vòng qua đi, bắt lấy mông cô, mạnh mẽ ấn vào giữa háng mình.

Côn ŧᏂịŧ tráng hậu từng chút đâm xuyên tử ©υиɠ của cô, hai chân Từ Toa đang quấn lấy eo hăn hắn đột nhiên kẹp chặt: "Lão bản ~ bắn vào... A a a..."

Thẩm Thành một buổi trưa ở trong hoa huyệt Từ Toa bắn ba lần, mỗi lần đều là đâm thật sâu bên trong bắn, xong việc sau hắn không cho Từ Toa uống thuốc tránh thai, Từ Toa cũng không nhớ tới uống, bởi vì cô hiện tại đã bị chuyện phiền lòng khác dắt lấy suy nghĩ.

Từ Toa lên xe, mới vừa ngồi xuống, mông cô lập tức bắn lên.

Đau quá.

Mông đau quá.

Cô cách quần hư hư sờ sờ bộ vị đau đớn của mình, ở trong lòng mắng to Thẩm Thành.

Cẩu nam nhân này chính là một tên tí nhai tấy báo.

Cô cắn một ngụm ở trên vai hắn, hắn liền ở trên mông cô cắn xuống, khiến cho cô hiện tại chỉ có thể lấy nửa bên mông ngồi.

Từ Toa nửa bên mông treo trong không trung bên ngoài chỗ ngồi, càng nghĩ càng giận.

Lại ở trong lòng mắng to Thẩm Thành một hồi.

Sớm biết như vậy cô liền ở trên mông hắn tuyển chỉ, cắn hai cái, còn muốn trái phải đối xứng, làm tiểu huynh đệ chúng nó vui sướиɠ.

Thẩm Thành lên xe, nhìn thấy dáng ngồi quỷ dị của cô, vỗ vỗ chân mình: "Nằm lên, không sẽ đυ.ng đên miệng vết thương."

Từ Toa buồn bực mà trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc sau vẫn xoay thân, bò lên trên đùi hắn. Có thể có chút thoải mái, cô cũng không muốn để chính mình chịu tội.

Thẩm Thành thấy cô nằm ổn định, giơ tay cởϊ qυầи cô xuống, mới vừa kéo xuống một chút, Từ Toa lập tức trở tay kéo lại, ngữ khí không tốt nói: "Làm gì a!"

"Nhìn mông." Thẩm Thành nói.

Từ Toa vừa nghe thấy hắn nói mông, lại cảm giác miệng vết thương của mình ẩn ẩn đau: "Không cho xem!"

Thẩm Thành nhìn cô một cái, dời tay đi: "Nguyên bản muốn bôi thuốc cho em giảm bớt đau đớn một chút, nếu em không cần..."

Hắn còn chưa nói xong, Từ Toa liền yên lặng kéo quần của mình xuống.

Thẩm Thành mở hộp thuốc mình vẫm cầm trên tay ra, bôi lên dấu răng trên mông Từ Toa: "Thuốc này có thể giảm đau, giúp miệng vết thương nhanh khép lại, nhưng không thể loại bỏ sẹo."

Từ Toa nghe vậy, cũng không vội, quay đầu lại cô sẽ đi bệnh viện, tìm bác sĩ lấy thuốc chữa sẹo.

Thẩm Thành giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô, nói: "Em cũng đừng nghĩ đến chuyện tẩy sẽ đi, lần sau anh kiểm tra nếu không thấy được vết sẹo, liền ở trên mông em cắn hai cái, trái phải đối xứng, làm hai huynh đệ chúng nó vui sướиɠ."

Từ Toa: "..." Mẹ nó, tên này hắn là con giun trong bụng sao? Cư nhiên có thể phục chế lời nói trong lòng cô.

Từ Toa ngồi dậy, điều chỉnh lại dáng ngồi, tình nguyện treo mông trong không, cũng không muốn ghé vào trên đùi hắn.

Nam nhân âm hiểm!

Rõ ràng nói là tùy ý cô xử trí, hiện tại ăn miếng trả miếng tính là cái gì.

Nếu là mông thật sự lưu lại sẹo, nếu Ngụy Kim nhìn đến...

Từ Toa nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy khẳng định là một tràng tai nạn.

Thẩm Thành nhìn cả người Từ Toa tản ra em thực tức giận, tốt nhất chớ chọc em, nhíu mi một chút.

Hắn hiểu Từ Toa vì cái gì mà tức giận, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp.

Nếu cô dám cắn hắn, liền phải trả cái giá tương ứng, như vậy mới công bằng.

Nhưng mà Từ Toa tức giận, ném mặt với hắn, vẫn làm Thẩm Thành cảm thấy rất mới mẻ.

Bởi vì đã rất nhiều năm, không có người dám cho hắn nhìn sắc mặt.

Không, vẫn có một người, đó chính là Ngụy Kim. Nhưng mà mỗi lần hắn cùng Ngụy Kim đánh một trận, sau khi Ngụy Kim thua, liền hơi thu liễm một ít góc cạnh sắc nhọn.

Thẩm Thành nhìn Từ Toa.

Không thể đánh, luyến tiếc.

Hơn nữa hắn cảm thấy, Từ Toa ném mặt, còn rất đáng yêu.

"Tức giận?" Hắn ngồi qua, dựa gần Từ Toa, "Nguyên bản còn muốn nói với em 6 điểm cất giấu huyền cơ lần trước, hiện tại xem ra em cũng không phải rất muốn nghe, vậy thì anh liền không nói."

"Anh nói." Từ Toa tức giận tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hơn nữa cô không phải thật sự tức giận với Thẩm Thành, chỉ là sợ lưu lại sẹo Ngụy Kim nhìn đến, không nói được công đạo, mới trầm mặc.

Hiện tại nghe được Thẩm Thành vừa nói như vậy, hiếu kỳ trong lòng lập tức bị gợi lên tới: "Nói ra làm em vừa lòng, em liền tha thứ anh."

Đây là được một tấc lại muốn tiến một thước? Thẩm Thành cũng không cảm thấy bản thân làm sai cái gì.

Nhưng mà nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đáng yêu, ngẫu nhiên không nói lý, được một tấc lại muốn tiến một thước cũng không có gì.

"Nghe được a," Thẩm Thành nói, "Thẩm Thành muốn nhìn Từ Toa cười."

"Không đúng." Từ Toa phản ứng rất nhanh nói, "Cái này của anh không phải sáu điểm, là bảy điểm."

Thẩm Thành biết nghe lời phải đổi một câu: "Thẩm Thành xem Từ Toa cười."

Từ Toa hai tay ôm ngực: "Từ Toa không cười."

"Em xem, thiếu một chữ, câu nói không lưu loát Từ Toa đều không cười," Sườn mặt Thẩm Thành, để sát vào cô, nhìn cô, "Từ Toa cười tủm tỉm mị."

Từ Toa khóe miệng nhịn không được giơ giơ lên, phản ứng lại lập tức áp xuống: "Từ Toa không cười, trừ phi Thẩm Thành cho phép Từ Toa dùng thuốc trị sẹo."

"Anh đột nhiên nhớ ra, anh nhớ lầm," Thẩm Thành nói, "Vậy sáu cái điểm hẳn là Từ Toa có hai cái sẹo."

Từ Toa trừng mắt, đây là uy hϊếp?

Cẩu nam nhân, tức chết cô.

Bất quá ngẫm lại, vừa rồi cẩu nam nhân ôn tồn dỗ cô, còn rất làm cô hưởng thụ.

Editor: sacnu