Chương 36: Sao cậu biết cô ấy không yêu tôi?

Người kia đi ra không lâu thì cánh cửa phòng lại lần nữa mở. Lần này người bước vào là Huân Tử Phong. Khi nhìn thấy Giang Hỉ cảm xúc của anh ta đột nhiên thay đổi.

“Tôi đâu có nói là muốn ăn cơm chó?” Huân Tử Phong nửa thật nửa đùa.

Châu Từ Nhiên nhếch môi một cái đầy khıêυ khí©h: “Tôi cũng đâu có nói là tới đây một mình?”

Huân Tử Phong lắc đầu chịu thua, anh ta đưa ly trà lên uống một ngụm to rồi mới đặt xuống: “Gọi món chưa?”

Lần này Huân Tử Phong quay sang phía Giang Hỉ hỏi.

Giang Hỉ trầm giọng: “Mới gọi được vài món đơn giản thôi…”

Huân Tử Phong vẫy tay ra hiệu với phục vụ đưa cho anh ta một cái menu. Phục vụ nhanh chóng đưa tới. Người này không cần nhìn nhiều mỗi một trang lướt qua gọi vài món.

“Cho tôi cá hấp lá sen, thịt bò nhồi nấm nhớ đừng cho tiêu, thêm vài món canh thanh đạm, trừ rau diếp và đồ quá ngọt ra thì món nào cũng được…”

Phục vụ khẽ gật đầu rồi lấy lại menu.

Mỗi một món anh ta gọi đều làm tròng mắt Giang Hỉ mở to vì kinh ngạc. Cái này có phải là quá trùng hợp rồi không? Chẳng lẽ giữa cô và người họ Huân này lại trùng hợp tới từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy?

Giang Hỉ muốn hỏi nhưng tiếng của Châu Từ Nhiên vang lên làm đứt đoạn suy nghĩ của cô.

“Cậu nói có chuyện quan trọng cần nói, là chuyện gì?”

Huân Tử Phong đáy mắt liếc qua Giang Hỉ một cách nhanh chóng rồi đối diện với Châu Từ Nhiên, anh ta xua tay: “Ăn cơm với người đẹp tạm thời không nói chuyện công việc.”

Châu Từ Nhiên nhìn Huân Tử Phong đầy châm chọc, anh lấy điện thoại lên định gọi vào một dãy số nhưng vẫn may là Huân Tử Phong phản ứng nhanh, anh ta chộp lấy di động của Châu Từ Nhiên thở dài: “Thôi được rồi, tôi nói là được chứ gì? Cậu hà tất phải ép buộc tôi như thế?”

Vừa rồi Châu Từ Nhiên là muốn gọi cho Huân Kiều Lãng ba của Huân Tử Phong. Huân Tử Phong đời này không sợ ai chỉ sợ nhất ba mình. Kể ra cũng là một câu chuyện dài có trong Huân gia.

Huân Kiều Lãng ngày trước là bộ đội đặc chủng sau đó thì giải ngũ về Huân gia tiếp nhận công việc làm ăn. Vì có gần mười năm sống trong quân ngũ nên nề nếp của Huân Kiều Lãng cực kỳ nghiêm túc, giờ giấc trong nhà đều được ông ấy quy định, chỉ cần thức dậy sai giờ ngay lập tức bị giáo huấn.

Từ nhỏ Huân Tử Phong đã quen với cái nề nếp nghiêm chính này cho tới khi chuyển ra ở riêng mới dần thả lỏng. Nói là thả lỏng thôi nhưng một số quy củ anh ta đều rõ ràng. Nói gì thì nói cứ mỗi lần nhắc tới người ba này một thanh niên ba mươi tuổi đầu như Huân Tử Phong đều nhíu mày vì căng thẳng.

Giang Hỉ không biết hai người này đang úp úp mở mở chuyện gì, cô thực ra cũng không muốn quan tâm lắm nên ngay khi phục vụ dọn đồ lên Giang Hỉ cứ ngồi tự nhiên ăn một mình.

“Cậu không thể hoàn thiện cái hợp đồng bên phía Tinh Nguyệt đi? Chuyện tôi làm đều đã xong cả rồi, chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy…” Huân Tử Phong gắp miếng cá bỏ vào bát rồi lèo nhèo.

Châu Từ Nhiên không quan tâm anh ta lắm, anh cũng gắp một miếng cá, gỡ xương sạch sẽ rồi mới bỏ sang cho Giang Hỉ. Giang Hỉ ngậm ngùi ngồi ăn.

Thấy Châu Từ Nhiên không phản ứng Huân Tử Phong lại tiếp lời: “Cho dù cậu không muốn lãng phí thời gian với tôi thì cũng nên suy nghĩ cho cô Giang đây một chút chứ…”

Thấy Huân Tử Phong nhắc tới mình Giang Hỉ liềng ngẩng đầu lên nghe ngóng. Nhưng cô còn chưa kịp nghe được gì thì Châu Từ Nhiên đã bỏ đũa xuống, anh nhìn về phía Huân Tử Phong.

“Hợp đồng đâu?”

Huân Tử Phong nhanh chóng đưa một tập tài liệu về phía Châu Từ Nhiên, anh ta biết thừa cứ đυ.ng đến người phụ nữ họ Giang kia là Châu Từ Nhiên sẽ không yên nên anh ta mới bày ra một đống trò vặt như thế.

Châu Từ Nhiên rút trong túi áo ra một chiếc bút bi nhỏ được mạ vàng sáng bóng. Đầu bút thon nhỏ nét thanh mảnh. Tay anh điều chỉnh bút ký tên mình vào đó cực kì cuốn hút. Giang Hỉ nhìn anh kí tên chỉ mất mấy giây nhưng cứ như xem biểu diễn tiết mục cao cấp đắt tiền vậy.

Xong xuôi anh lại đậy nắp chiếc bút kia rồi cất vào trong túi áo, đưa hợp đồng về phía Huân Tử Phong.

Huân Tử Phong nhận lấy hợp đồng rồi hớn hở: “Như vậy có phải nhanh không, cậu làm cấp dưới của tôi tốn rất nhiều noron mà vẫn không ký được phải đến sếp lớn như tôi ra tay…”

Châu từ Nhiên liếc nhìn anh ta rồi chẳng có hứng bận tâm thêm nữa. Anh tiếp tục nhấc đũa lên thưởng thức. Từ đây Huân Tử Phong mới biết mình bị bơ toàn tập, bất kể anh ta nói câu gì đều phải tự trả lời một mình.

Mãi cho tới khi bàn bạc về cổ phiếu của công ty ABC gì đó, rồi cái gì mà hạng mục này tốt xấu, tình hình tài chính công ty XYZ… thì Châu Từ Nhiên mới tiếp chuyện. Giang Hỉ có cảm giác như ở trên bàn ăn này hình như cô là người vô hình vậy, cứ ăn rồi lại ăn.

Cho tới lúc cô cảm thấy hơi chướng bụng mà đi vào nhà vệ sinh thì hai người này mới dừng nói chuyện.

Cô vừa mới đi thì Huân Tử Phong đã thay đổi sắc mặt: “Là cô ta đúng chứ? Người mà cậu thích nhiều năm như vậy…”

Châu Từ Nhiên không trả lời như ngầm thừa nhận.

“Vậy còn Thừa Hy thì sao? Hai người bây giờ chỉ thiếu một lễ cưới nữa thôi là thành vợ chồng rồi. Giang Hỉ tất nhiên xinh đẹp nhưng mà cô ta không hề yêu cậu, chỉ là tham hư vinh, tiền của cậu mà thôi… Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên lún quá sâu để rồi đến lúc không thể sống được nếu thiếu cô ta…”

Những lời của Huân Tử Phong đúng là rất khó nghe nhưng đều là sự thật. Châu Từ Nhiên biết chỉ là anh đang cố biện minh cho rằng cô sẽ đến lúc rồi cũng yêu anh mà nhỉ? Chỉ cần có thời gian anh tin rằng tình yêu của Giang Hỉ anh sẽ đạt được.

“Ha… ha… ha… sao cậu biết cô ấy không yêu tôi?” Châu Từ Nhiên gượng cười.

“Hừ, tôi chỉ cần nhìn là biết. Ánh mắt cậu nhìn cô ta rõ ràng là yêu đến phát điên phát dại còn cô ta thì lạnh lùng tới một tia nhu tình cũng không có…”

“Đấy là lý do mà cậu cố tình tới đây phá đám hả? Là Thừa Hy nhờ cậu?”

Huân Tử Phong thành thật: “Đúng vậy, hôm trước tôi nghe Thừa Hy nói hai bên gia đình các người còn định ngày cưới nhưng cậu từ chối rồi.”

Châu Từ Nhiên lại cười thêm một tràng dài nữa, quả thực là buồn cười. Từ lúc nào chuyện hôn nhân đại sự này đều do người lớn quyết định chứ không phải anh chứ?

“Cậu cứ làm Huân tổng của cậu đi, chuyện của tôi tốt nhất cậu đừng nên can thiệp vào.” Châu Từ Nhiên trầm giọng cảnh cáo.

“Hừ, tôi cũng không thèm xen vào. Sau này nếu có bị cô ta đá thì đừng tới tìm tôi giải sầu…”

Huân Tử Phong đứng dậy rời đi, anh ta hình như có chút tức giận. Huân Tử Phong, con người này tuy nói là tài hoa nhưng cũng có một vài nhược điểm lặt vặt là hay lo chuyện bao đồng.

Giang Hỉ trở lại, cô thấy Huân Tử Phong rời đi rồi có chút ngạc nhiên hỏi Châu Từ Nhiên: “Huân tổng đi rồi sao?”

Giang Hỉ hướng ánh mắt về phía anh, cho dù Châu Từ Nhiên đã giấu rất tốt cảm xúc của mình nhưng cô vẫn phát hiện một vài tia không vui trong mắt anh. Có lẽ là do Huân Tử Phong làm tức giận đi.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn cho Giang Hỉ. Bữa trưa của hai người cứ thế mà kết thúc.

Buổi chiều Lâm Tuyết Ý gọi thông báo cho Giang Hỉ một suất quảng cáo. Với tình hình của Giang Hỉ hiện tại thì đại diện cho các nhãn hàng có vẻ hơi khó. Tìm được một quảng cáo bây giờ cũng là tốt lắm rồi nên ngay khi nhận được hợp đồng Lâm Tuyết Ý đã đưa Giang Hỉ tới.

Quảng cáo này là của một sản phẩm dầu gội đầu mới phát hành. Tuy không có nổi tiếng lắm nhưng có thể thử. Bọn họ chưa quay ngay mà chỉ nhận sản phẩm về dùng thử trước. Sau khi dùng thử rồi mới bắt đầu quay.

Giang Hỉ đi có một chút liền về, còn đem thêm hai chai dầu gội. Lúc về cô còn cho dì Lý một chai vì dì ấy thích dầu gội dược liệu. Bình thường ở nhà thế này Giang Hỉ đều tập thoại nhưng hôm nay cô lại đổi gió muốn xuống bếp nấu một bữa cơm.

Dì Lý ngăn cản cô vì trông Giang Hỉ đâu phải là người biết nấu ăn, ấy thế mà lúc cô trổ tài thì lại giật mình vì cô nấu ăn còn còn hơn cả dì Lý. Nấu ăn xong xuôi Giang Hỉ mới leo lên lầu tắm rửa đợi chờ Châu Từ Nhiên về cùng ăn.

Cô lôi chai dầu gội mới kia ra dùng thử, mùi không thơm bằng dầu gội cao cấp nhưng mà khá mượt. Có thể dùng tạm còn đâu cô cũng không thấy tốt lắm. Giang Hỉ đem máy sấy xuống sấy tóc cô rồi mà Châu Từ Nhiên vẫn chưa về, có vẻ Châu Từ Nhiên rất bận rộn.

Cô nhìn chiếc điện thoại trên bàn có nên gọi anh một tiếng không? Nhưng cô vừa chạm vào thì tin nhắn của Châu Từ Nhiên đã gửi tới.

Châu Từ Nhiên: “Hôm nay anh đi tiếp khách về muộn, em ăn cơm trước rồi ngủ đi.”

Giang Hỉ đọc xong tin nhắn tâm trạng cũng buồn hẳn. Cô nhắn lại với anh: “Ừ, em biết rồi. Anh uống ít rượu thôi…”

Châu Từ Nhiên xem qua rồi tắt máy điện thoại bỏ vào túi quần. Bây giờ anh đang ở trên xe trở về nhà họ Châu. Như Huân Tử Phong nói lúc sáng nhà họ Châu và nhà họ Thừa đã tính đến hôn nhân đại sự cho Châu Từ Nhiên và Thừa Hy.

Hôm trước anh từ chối hôm nay lại bị gọi về, anh dự đoán hơn tám mươi phần trăm là liên quan đến việc này. Châu Từ Nhiên ngồi phía sau xe có vẻ mệt mỏi.