Chương 2: Buộc phải gánh trách n

“Vào đi!”

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ bên trong cánh cửa dọa tôi điếng người, không còn cách nào khác, tôi hít một hơi thật sâu và đi vào trong.

Tổng giám đốc Nam, tôi là Nhậm Niệm Hy của phòng bán hàng, cái đó…”

Tổng giám đốc Nam ngồi trước bàn làm việc xoay người lại. Nam Dục đứng dậy, vừa lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên vai anh ta, mang lại cho người ta cảm giác như nhìn thấy một vị thần hạ phàm.

Với chiều cao một mét chín cùng với tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ kết hợp ngũ quan hoàn hảo, anh ta quả thật là con cưng của thượng đế.

Tôi nhìn chằm chằm, phải nói thật lòng, Nam Dục đẹp trai gấp mấy chục lần so với các diễn viên trẻ đang nổi tiếng trên màn ảnh, kể cả Lâm Gia cũng không thể so bì được.

“Hình như giám đốc của phòng bán hàng không phải là cô?” Nam Dục từ từ tiến lại gần tôi, đưa mắt quan sát một lượt rồi hỏi.

Anh ta vừa đến gần, tôi liền ngửi thấy mùi nước hoa Cologne trộn lẫn với mùi Nicôtin. Mùi hương này tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ đã từng ngửi thấy ở đâu.

“Người phụ trách là giám đốc Vương.”

“Vậy để cô đến làm gì, giám đốc Vương của các cô đâu?” Nam Dục mặt lạnh hỏi.

Lời nói của anh ta dường như cố tình nhắm vào tôi vậy, tôi vội vã trả lời: “Giám đốc Vương bảo tôi…”

“Từ khi nào tôi cho các người vượt mức quyền hạn để cô trực tiếp đến báo cáo với tôi vậy? Hay là cô cảm thấy…” Nam Dục kề sát bên tai tôi, lạnh giọng nói: “Hay là cô cho rằng mình có chút xinh đẹp nên có thể đến quyến rũ tôi?”

Sự lạnh lẽo trong lời nói khiến tôi tưởng rằng tai mình đang đông cứng lại rồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao những người ngoài kia đều sợ hãi việc bước vào căn phòng này như vậy, đúng là tự tìm đường chết mà!

“Tổng giám đốc Nam, không phải như vậy, tôi đâu có!” Giọng nói của tôi trở nên run rẩy, chỉ sợ làm anh ta tức giận thì cái mạng nhỏ của tôi cũng không giữ được nữa, “Giám đốc Vương nói có tập tài liệu cần anh kí gấp nên mới bảo tôi đem qua đây.”

Tôi lấy tập tài liệu ra để chứng minh với anh ta tôi không hề nói dối.

Nam Dục nặng nề nhìn tôi, không mảy may có chút hành động nào.

Anh ta làm sao vậy? Tôi cẩn thận nhìn anh ta.

“Tổng giám đốc Nam?”

“Không được động đậy!” Tôi nghe vậy ngay lập tức đứng im, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi anh ta quyến luyến trên cổ tôi, hơi thở của anh ta phả vào da tôi, gợi lên một cảm giác vừa tê dại vừa mới lạ.

Lớn như vậy rồi ấy thế mà đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy, tôi sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc Nam, có vấn đề gì vậy?”

“Hèn gì, thì ra là cô.” Anh ta từ từ ngước mắt lên nhìn xoáy vào tôi và nói.

“Chuyện gì vậy?” Tôi vội vã lùi bước, giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, nhìn anh ta một cách cảnh giác.

Sắc mặt anh ta đen như mực, mở miệng hỏi: “Nhậm Niệm Hy, cô nói cho tôi biết, tối qua cô làm gì?”

“Hả?”

Tôi không hiểu tại sao anh ta lại muốn biết chuyện này, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo nếu tôi không trả lời thật, có lẽ kết cục sẽ rất thê thảm.

Tôi không có thời gian suy nghĩ gì khác bèn trả lời: “Hôm qua là kỉ niệm một trăm ngày cưới của vợ chồng tôi, chúng tôi đi ăn tối ở một nhà hàng đồ tây.”

“Cô lấy chồng rồi?”

Sự ngạc nhiên quét qua con ngươi sâu thẳm của Nam Dục.

Ngay lập tức tôi gật đầu. “Đúng vậy, tôi đã kết hôn được một trăm ngày rồi.”

“Vậy tuyệt đối không phải là cô.” Nam Dục lẩm bẩm.

Mặc dù tôi không hiểu ý của anh ta, nhưng nhìn thấy anh ta không còn tâm trạng tồi tệ như ban nãy nữa, tôi vội vã đưa tập tài liệu đến: “Tổng giám đốc Nam, tập tài liệu này giám đốc của chúng tôi mong anh nhanh chóng kí tên cho, vì đây là văn bản khẩn cấp. Còn nữa, cho phép tôi báo cáo công việc với anh nhé.”

Nam Dục cầm lấy văn kiện, nhìn lướt qua nói:

“Nếu như tôi để một nhân viên quèn như cô đến báo cáo công việc cho tôi, vậy hàng tháng tôi bỏ ra một số tiền lớn để thuê những người quản lý cấp cao để làm gì? Cô có thể cút rồi đấy.”

Trời ơi, sắc mặt gã sếp này thật sự thay đổi thất thường giống như thời tiết vậy. Tôi tối sầm mặt vội vã ra khỏi phòng.

Ngay khi tôi bước ra khỏi văn phòng, liền có vài người vây quanh trước mặt tôi.

Tôi dừng bước, lúng túng cười với Lưu Hiểu Phong: “Tài liệu của tôi đã đưa sếp tổng kí, vậy tôi đi trước đây.”

“Ừ, cô đi nhé.” Chắc là Lưu Hiểu Phong đã nhìn thấy bộ dạng tôi bị mắng một trận, nên vẻ mặt nhìn tôi hết sức đồng cảm.

Tôi đi thang máy xuống phòng bán hàng, báo cáo ngay với giám đốc. Giám đốc Vương nhìn tôi đưa tài liệu cho anh ta, khen ngợi: “Nhậm Niệm Hy, việc này cô làm tốt lắm, sau này cần cố gắng hơn nhé.”

Rõ ràng trước khi lên tầng trên vẫn còn nói năng lực của tôi rất có vấn đề, vậy mà bây giờ lại nói tôi rất có tài năng, đúng là coi tôi như trò đùa.”

Tôi tức giận, sau khi giả vờ nói đôi lời với anh ta liền rời đi.

Hôm nay bị giám đốc Vương hành hạ như vậy, tâm trạng tôi vô cùng tệ, lấy cớ tìm kiếm đơn hàng bên ngoài, tôi liền rời khỏi công ty ra ngoài chơi.

Tôi hẹn cô bạn thân gặp nhau tại chỗ cũ. Nhìn thấy Tô Đồng, tôi cười nói: “Ồ, Đồng Đồng ăn mặc xinh đẹp như vậy tính đi đâu thế?”

“Lùi ra, đừng cho rằng người khác cũng giống cậu, mỗi ngày không đen thì là trắng, cậu mới hai mươi tuổi đầu, mà trông giống mấy bà năm sáu chục tuổi rồi ấy.”

Nghe cô ấy nói, tôi bất giác nhìn xuống bộ đồ màu đen nghiêm túc đang mặc trên người. Đây là bộ đồ Lâm Gia mua cho tôi, lớn hơn một cỡ so với quần áo tôi thường mặc nên hơi rộng.

Mặc dù mặc lên người không tôn dáng, nhưng không sao cả, chỉ cần Lâm Gia thích là được, những người khác tôi đều không quan tâm.

“Làm sao nào, chồng tớ thích là được, cậu ghen tỵ sao?” Tôi nháy nháy mắt, kiêu ngạo khoe khoang với cô ấy.

“Hừm, Nhậm Niệm Hy, sao nào? Kết hôn rồi có được một người đàn ông bên cạnh là cậu ra vẻ rồi à, cậu mà còn như vậy chúng ta tuyệt giao nhé.” Tô Đồng hung dữ trừng tôi một cái.

Tôi dậm dậm chân, cả hai nhìn nhau cười.

Chúng tôi vừa đi vừa dạo, nhìn thấy trước mặt có một cửa hàng đồ ngủ liền tạt vào. Tô Đồng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi tôi: “Hy Hy, cuộc sống của cậu với Lâm Gia vẫn hòa hợp chứ?”

“Hòa hợp hay không là sao?”

“Chính là chuyện nên làm thường xuyên ấy.” Cô ấy nháy mắt với tôi, “Cậu biết mà, không còn vô vị như trước đây chứ hả?”

“Tô Đồng!” Tôi lập tức liếc người bên cạnh, mặt bỗng nhiên ửng hồng, “Cậu làm sao có thể nói chuyện này ở ngoài đường như thế?”

“Cậu sợ hãi như vậy làm gì? Cậu cũng không phải là kẻ trộm, đây chẳng qua là câu chuyện bình thường giữa bạn bè với nhau thôi mà.” Tô Đồng lè lưỡi liền giật lấy chiếc áσ ɭóŧ màu đen trong tay tôi vứt qua bên cạnh, “Tại sao cậu cứ mãi như vậy thế? Đã bao nhiêu năm rồi cậu vẫn chưa thay đổi kiểu dáng sao? Trông cậu chẳng khác nào các bà năm sáu chục tuổi, thật là quê mùa quá đi.”

Nghe cô ấy nói, mặt của tôi lại càng đỏ hơn. “Vậy thì có làm sao? Dù sao cũng là mặc ở bên trong, ai ngắm chứ?”

“Đúng, người khác không nhìn thấy, nhưng Lâm Gia thì có thể nhìn thấy. Anh ấy ngày ngày nhìn thấy đồ lót của cậu như thế này, nếu là tớ đã sớm chán ngấy cậu rồi, chi bằng hôm nay cậu hãy đổi phong cách đi.” Cô ấy vừa nói vừa lấy từ bên cạnh ra một bộ đồ lót ren, quả thật trông thiếu vải đến đáng thương.

Mặt tôi càng đỏ hơn nữa, “Cái…cái này làm sao mà mặc được?”

“Xin cậu, cái này mặc bên trong quần áo, ngoài chồng cậu ra làm gì có ai nhìn thấy. Vóc dáng của cậu đẹp, rất hợp với cái này, sau khi cậu mặc cái này vào, đảm bảo Lâm Gia tối nay có thể sẽ đè cậu xuống giường đấy.” Cô ấy cười hi hi và nói.