Chương 3: Bởi vì tình yêu trong

Mặc cái này vào, anh ấy thật sự sẽ thân mật với tôi sao?

Trong lòng tôi đã dần dần bị thuyết phục.

Tôi chưa bao giờ nói với Tô Đồng chuyện Lâm Gia chưa từng chạm vào tôi, chỉ là bản thân cô ấy tự suy đoán, sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi không tốt lắm mà thôi.

Tôi cân nhắc kĩ càng lời nói của cô ấy, đột nhiên cảm thấy dường như cũng có lý. Tôi và Lâm Gia quen biết nhau đã hơn mười mấy năm, mỗi ngày đều nhìn thấy đối phương khó tránh khỏi việc cảm thấy chán. Có phải vì vậy khiến anh ấy không còn cảm giác mới lạ nữa, cho nên anh ấy mới không muốn gần gũi tôi?

Lúc này tôi lại nhớ đến ảo giác đêm qua, có lẽ điều này đã mang lại cho tôi dũng khí cực lớn, vì thế tôi cắn môi cầm lấy bộ đồ lót ren.

“Thật không dễ dàng, Hy Hy cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi, vậy cái này coi như tớ tặng cậu. Ngày mai cậu phải kể cho tớ nghe hai người tối nay đã làm gì nhé.” Tô Đồng ám muội nói.

Cô ấy vừa nói vừa cầm lấy bộ đồ trong tay tôi vội vã đi đến quầy thu ngân để tính tiền.

Từ lúc bắt đầu mua bộ đồ lót này, cả người tôi đều ngẩn ngơ, trong đầu cứ nghĩ đến nó. Sau khi chia tay Tô Đồng tôi trở về nhà, nhìn thấy trong túi ngoài bộ đồ lót ren màu đen ra, còn có một chiếc váy ngắn mỏng manh.

Cái váy ngắn này không chỉ thiếu vải, hơn nữa gần như trong suốt, trông rất khêu gợi. Tim tôi run rẩy, vội vã nhét nó vào trong ngăn kéo.

Nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho Lâm Gia sắp đi làm về, nhưng tôi không chỉ xào cháy đồ ăn, mà ngay cả canh cũng để cạn nước. Bởi vì tâm trí tôi căn bản không nằm ở đây, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến chiếc váy ngủ, đồ lót ren màu đen và ảo giác chân thực tối qua…

“Ting ting ting…”

Tiếng chuông điện thoại liên hồi khiến tôi lấy lại tinh thần, tôi vội vã lau khô tay chạy đến nghe điện thoại.

“Alo, Hy Hy à?”

Nghe giọng nói tôi nhận ra ngay là mẹ chồng tôi. Tôi giật giật khóe miệng lúng túng: “Mẹ…!”

“Hy Hy, thuốc mẹ đưa dạo này con có uống không? Có động tĩnh gì không?”

“Con uống rồi, nhưng vẫn chưa.” Tôi cẩn thận trả lời, bên kia ngay lập tức cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút truyền đến từ trong ống nghe.

Tôi bỏ điện thoại xuống, chậm chạp đi vào phòng ngủ.

Nghĩ lại hơn ba tháng nay, kể từ khi tôi và Lâm Gia lấy giấy chứng nhận kết hôn, mẹ chồng tôi liên tục dán mắt vào bụng của tôi, luôn muốn tôi sinh cho nhà họ một đứa cháu. Cho đến nay mỗi ngày đều gọi điện thoại đến hỏi dò. Gần đây đã bắt đầu tức giận rồi.

Nhưng mà chuyện không sinh được cháu cũng không thể trách tôi, tôi và Lâm Gia chưa từng có cuộc sống vợ chồng thật sự. Nhưng chuyện này tôi lại không thể nói với mẹ chồng được, đây là chuyện quá mất mặt!

Tôi nhìn vào bộ đồ lót kia, nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Tô Đồng hôm nay. Sau đó tôi đi tắm và thay chiếc váy ngủ trong suốt.

Để tôi và Lâm Gia có thể chung sống hạnh phúc với nhau mãi mãi, không phải cũng cần trả giá một chút sao?

Tôi ngẩng đầu lên ngắm mình trong gương, ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Như thế này thật quá sεメy rồi.

Tôi mặc chiếc áo choàng ngủ dài thường ngày của mình lên người, mới cảm thấy có chút thoải mái, trong lòng không còn hoang mang nữa.

Tôi ngồi trên sô pha phòng khách đợi khá lâu, khi kim đồng hồ trên tường chỉ đến con số chín, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng mở cửa, ngay lập tức tôi nhảy lên chạy ra cửa.

“Anh yêu à!”

“Hy Hy, em về sớm vậy, anh tưởng em với Tô Đồng sẽ đi chơi về rất muộn chứ.”

Lâm Gia nhìn thấy tôi ở nhà trên mặt vô cùng kinh ngạc, lại nhìn đến chiếc váy ngủ trên người tôi, gãi gãi mặt có lỗi nói: “Hôm nay anh về hơi muộn, em có thể đi ngủ trước không cần đợi anh.”

Anh để chìa khóa lên nóc tủ, bước nhanh đến bên cạnh tôi. TruyenHD

Tôi đã hạ quyết tâm, vì thế cắn răng, nhắm mắt lại cởϊ áσ choàng ngủ ra.

Ngay khoảnh khắc áo choàng ngủ hoàn toàn rơi xuống đất, toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi là cảnh tượng lát nữa anh ấy sẽ ôm tôi hay không.

Tôi đếm thầm trong lòng, nhưng chỉ sau vài giây liền nghe thấy tiếng hét giận dữ của anh ấy: “Nhậm Niệm Hy, em không biết xấu hổ hả? Em ăn mặc như vậy thật đáng xấu hổ.”

“Mẹ kiếp, mau lấy quần áo mặc vào cho tôi, thật là buồn nôn.”

Buồn nôn?

Tôi bắt đầu mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt đầy sự chán ghét của Lâm Gia.

Ánh mắt anh lạnh lẽo như hồ nước mùa đông, khiến tôi đóng băng tại chỗ. Tôi nhìn anh một cách khó tin.

Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp mà! Tôi là vợ anh ấy, vậy mà dùng cách này để lấy lòng anh lại bị nói là không biết xấu hổ。

“Anh yêu à.” Tôi không cam lòng duỗi tay ra níu tay áo anh.

Nhưng tôi vừa đưa tay ra, anh liền lùi về phía sau một bước, thái độ chán ghét nói:“Đừng để bàn tay của cô chạm vào tôi, Nhậm Niệm Hy, cô nhìn xem cô giống cái loại gì? Cô là vợ tôi, mà lại ăn mặc như một con ca ve, cô muốn bán thân à?

Biểu cảm lạnh lùng của anh cùng với lời nói vô tình, giống như dùng một cây búa nặng giáng xuống trái tim tôi.

Từ lúc biết nhau, quen nhau, yêu nhau, anh luôn đối xử với tôi rất tốt. Trước giờ chưa từng nói với tôi những lời quá đáng như vậy.

Nhìn thấy anh như vậy, tôi vẫn không nản lòng, coi như không nghe thấy lời anh nói, tôi bổ nhào vào anh:

“Chồng à, em là vợ của anh, em ăn mặc như vậy cũng chỉ để cho anh ngắm thôi mà.”

Tôi hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến, sau đó Lâm Gia thậm chí không thèm liếc nhìn liền lấy chân đạp tôi ra, anh còn nói tôi chẳng khác gì mấy con ca ve, thèm hơi trai đến phát điên rồi. Anh không cần một người vợ như tôi, còn đuổi tôi ra khỏi nhà.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Gia.

Nhìn dáng vẻ của anh ấy lúc này khiến tôi cảm thấy bản thân mình như một đống thịt thối, buộc phải vứt bỏ. Cái cách anh ấy nhìn tôi thậm chí khiến tôi cảm thấy ngay tại giây phút này anh ấy chán ghét tôi tới tận xương tủy.