Chương 1: Bán hoa hồng

Trong tinh hệ Edilonia, ở Đế Quốc Canteres, con phố buôn bán ở ngoại thành Đế Tinh.

Vào lúc tám giờ tối, số lượng người đi bộ trên đường dần dần tăng lên sau khi màn đêm buông xuống, nhiều bảng hiệu đầu tư và quảng cáo của các cửa hàng bắt đầu sáng đèn làm cả khu phố trở lên sống động, dưới sự bao phủ của ánh đèn neon, nó che dấu đi cuộc sống xa hoa phóng túng và buông thả của các thương nhân giàu có.

Đây là nơi sinh sống của dân thường và các thương nhân giàu, họ không thể hòa nhập vào giới quý tộc, nhưng họ vẫn có cách sống buông thả của riêng mình.

Một người đàn ông trung niên ôm một cô gái xinh đẹp, vừa cười vừa nói đi về phía khách sạn cặp đôi lớn nhất gần đó, anh mắt hai người nhìn nhau, ngọn lửa tình yêu nhỏ bé trong mắt họ ngày càng mạnh mẽ, đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ trong bóng tối, “Anh đẹp trai này, anh có muốn mua một bó hoa tặng cô gái xinh đẹp bên cạnh mình không?”

Đường đi của người đàn ông bị chặn lại, trên mặt ông ta có chút không vui, khi nhìn thấy người bán hoa từ trong bóng tối đi ra, hơi thở của ông ta bị nghẹn lại.

Trước mặt hai người là một cậu trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, trên ngón tay thon dài đang cầm một bông hoa hồng đỏ tươi, cậu mỉm cười nhìn bọn họ.

Cậu chắc là một người con lai, với khuôn mặt đẹp chuẩn tỉ lệ vàng, lúc mỉm cười thì đôi mắt đào hoa cong lên như một đôi trăng khuyết xinh đẹp, mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn, bây giờ nó đang ngoan ngoãn buông xuống vai, điều này càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu. Cậu mặc trên người một chiếc áo khoác dài màu be, đi đôi giày màu đen để bảo vệ bắp chân thon dài của mình, nhờ vậy càng nhìn thấy rõ dáng người cao lớn của cậu.

Xét về ngoại hình và cách ăn mặc, thì cậu không giống một người dân nghèo phải bán hoa để kiếm sống, nhưng trong tay cậu đang cầm một giỏ hoa, trong giỏ có rất nhiều bông hồng đỏ chưa bán được, mỗi một bông đều rất đẹp. Cậu chỉ lặng lẽ đứng trong góc, như đang rời xa con phố ồn ào này vậy, cậu giống như một yêu tinh vô tình bước vào thế giới xa lạ này.

“Hoa hồng đỏ tượng trưng cho vẻ đẹp và tình yêu, đường kính của bông hồng trong tay tôi là 10cm, mỗi bông đã được dị năng hệ mộc cẩn thận chăm sóc, nó có thể nở hoa trong mấy ngày. Anh đẹp trai này, anh có muốn mua một bó hoa cho cô gái xinh đẹp này không? Hoa tươi rất hợp với người đẹp.” Không nhận được câu trả lời giống như mình nghĩ, Mộc Tử Dục nhếch môi lên kiên nhẫn hỏi lại một lần, cậu còn nghịch ngợm nháy mắt với người đàn ông kia một cái, “Mỗi bông hoa chỉ có giá hai mươi tinh tệ.”

Bị một người đẹp gọi là anh đẹp trai, lúc chuẩn bị cảm ơn lại thì ông ta mới tỉnh táo, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, mạnh mẽ giơ tay lên một cái, “Tôi mua! Tôi mua hết!”

“Tổng cộng của anh là bốn trăm tám mươi tinh tệ, nhìn anh đẹp trai như vậy, tôi chỉ lấy anh bốn trăm linh sáu tinh tệ thôi.” Mộc Tử Dục mỉm cười nhận tiền, cậu đưa toàn bộ giỏ hoa cho đối phương, không chờ đối phương trả lời cùng với ánh mắt không vui của cô gái bên cạnh, cậu lùi vào trong góc rồi biến mất trong ngõ nhỏ.

Sau khi trốn vào trong ngõ, Mộc Tử Dục lấy ra một giỏ hoa khác từ nút không gian, ánh sáng màu xanh trong tay cậu sáng lên, ngón tay mang theo dị năng hệ mộc chạm vào nụ hoa, những cách hoa hồng héo úa từ từ sống lại, những cánh hoa đứng thẳng lên, mỗi một nụ hoa đều to gấp đôi bông hoa bình thường, bông hoa long lanh giống như có nước dính trên đó vậy.

Chỉ một lúc sau, Mộc Tử Dục tiếp tục xuất hiện ở bên kia đường, đi đến bên cạnh cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, cậu khôn khéo hỏi: “Quý ông này, ông có muốn mua một bó hoa tặng vợ yêu của mình không?”

...

“Cậu chủ! Cậu lại đi ra ngoài bán hoa à, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vào ban đêm con phố đó không an toàn đâu, lần sau cậu chủ để tôi đi bán cho!” Mộc Tử Dục vừa mới về đến nhà, thì có một ông già tóc bạc gốc người Châu Á đuổi theo, một bên nhận áo khoác của Mộc Tử Dục, một bên nhắc nhở cậu, ông ấy lo lắng đến mức lông mày nhíu lại. Ông ấy là quản gia của nhà họ Mộc, bác Nghiêm, đồng thời ông ấy cũng là em họ xa của cha nuôi Mộc Tử Dục, sau khi nhà họ Mộc xảy ra chuyện thì bác Nghiêm là người duy nhất ở lại, tuy nói là chủ và người hầu, nhưng từ nhỏ ông ấy đã coi Mộc Tử Dục là cháu trai ruột của mình.

Nghe đối phương nói xong, Mộc Tử Dục nói đùa: “Bác định bán hoa cho các bà lớn à?”

Bác Nghiêm mở miệng, nhưng ông ấy không nói lên lời.

Mộc Tử Dục mỉm cười sờ sợi roi dài đang treo trên thắt lưng, cậu an ủi nói: “Cháu có dị năng, có thể tự bảo vệ bản thân, bác đừng lo lắng.” Kiếp trước cậu đã sống qua mạt thế, làm sao trên tay không có mạng người nào được? Từ trước đến nay Mộc Tử Dục không bao giờ sợ gặp rắc rối, cũng không bao giờ để bản thân rơi vào tình huống không tốt, “Bác Nghiêm, cháu đói rồi, bác nấu cho cháu bát mì đi, nấu nhạt một chút.”

“Được rồi, nấu mì, bây giờ tôi sẽ nấu mì cho cậu.” Bác Nghiêm vừa nghe cậu nói mình đói, ông ấy không nói tiếp nữa, vội vàng đi vào trong bếp.

Mộc Tử Dục thay quần áo, nhìn bàn trong phòng mình một cái, sau đó ngồi ở trên giường, lại vỗ chiếc giường quen thuộc một cái, trong mắt cậu hiện lên vẻ không nỡ bỏ.

Đêm nay là đêm cuối cùng cậu ở ngôi nhà này.