Chương 12: Kích hoạt quyển sách minh họa

Sau khi nhìn thấy cái gật đầu của ông chủ, Diêm Tấu không còn cách nào khác ngoài việc nhận chúng, khoảnh khắc đối phương cầm chúng vào tay, Mộc Tử Dục nghe thấy âm thanh điện Tử của mười mấy năm trước bây giờ đã vang lên [Nông trường Lama Glama tiến đến xã hội chủ nghĩa đã đủ điều kiện để mở khóa giai đoạn sơ cấp, kích hoạt cần mười nghìn tinh tệ, xin hỏi chủ nông trường, bạn có muốn kích hoạt không?]

Mộc Tử Dục: Kích hoạt!

[Giai đoạn sơ cấp của nông trường đã được kích hoạt! Đã mở thực vật cấp một! Để đảm bảo doanh thu của nông trường, đề nghị lên dự trữ một trăm nghìn tinh tệ làm vốn lưu động!

Cấp hai yêu cầu vốn lưu động là một triệu tinh tệ, kích hoạt cần hai mươi nghìn tinh tệ, mong chủ nông trường trường chăm chỉ nâng cấp.]

Đôi mắt biết cười của Mộc Tử Dục lại cong lên, cuối cùng, nó đã kích hoạt rồi!

Quả nhiên câu nói của người xưa là đúng, người còn sống thì không thể từ bỏ hy vọng, đây không phải là trong xui xẻo lại có may mắn à, cứ như vậy cậu đã có một trăm nghìn tinh tệ, chưa bán hết đám thú tai dài mà cậu đã kích hoạt được quyển sách minh họa.

Lại nhìn chiến hạm trước mặt, Mộc Tử Dục ngẩng đầu lên, người đàn ông tóc bạc kia đã không còn ở đó nữa, cậu nhíu mày, tự hỏi người vừa nãy dùng loại ánh mắt nguy hiểm kia để nhìn cậu có phải là anh không?

—--------

"Ông chủ." Diêm Tấu cầm túi đựng hai con thú tai dài, anh ta rất ngạc nhiên khi biết thú tai dài có thể phát triển lớn như thế này, thật sự hiếm có.

Verdi cảm thấy hứng thú mở túi ra nhìn thoáng qua, tâm trạng anh vui vẻ hỏi: "Em ấy tặng cho tôi?"

Ánh mắt của Diêm Tấu hơi khó tả, từ lúc nhất quyết muốn đến hành tinh nhỏ này, cả người Boss đều toát ra một hơi thở kì lạ: "Boss, Thái Tử của Đế Quốc này đã hẹn anh ba lần rồi, anh thật sự không nể mặt họ à?"

Verdi sờ cái túi kia một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dùng giọng điệu thản nhiên chứa sự khinh thường nói: "Dựa vào cái gì mà tên đó hẹn tôi là tôi phải đi gặp tên đó? Tôi không phải là bố của tên đó, tôi không quan tâm tên đó nghĩ gì!"

"Vậy mục đích anh đến Đế Tinh…không phải là bàn chuyện làm ăn à?"

"Tất nhiên là không," Verdi nhìn về vị trí của Mộc Tử Dục qua cửa sổ, giọng nói của anh dần dần trầm xuống, "Tôi đang tìm kho báu được dấu ở chỗ này vào mười ba năm trước, nhưng mà," Anh đột nhiên thay đổi chủ đề, dùng vẻ mặt lo lắng nói: "Tôi không thể để cậu ấy nhận ra mình, vì khi cậu ấy tức giận thật sẽ cắn người."

Giai đoạn sơ cấp của nông trường đã được kích hoạt, trên đây có rất nhiều loại hạt giống rau để lựa chọn, hoặc có thể chọn mua cây non, tất nhiên giá mua cây non sẽ đắt hơn một chút. Các loại phân bón sơ cấp tương ứng cũng đã được bày bán trên đây, giá cả rất hợp lý.

Ngoại trừ việc ban đầu cậu phải kiếm mười nghìn tinh tệ để kích hoạt giai đoạn sơ cấp trong quyển sách minh họa, các hạng mục khác của quyển sách minh họa này cũng rất phù hợp với người sử dụng nó, nó còn nhắc nhớ người sử dụng cần để ra một trăm nghìn tinh tệ làm vốn lưu động. Sau khi tính toán cẩn thận, lập kế hoạch hoạch kỹ càng với một trăm nghìn tinh tệ, thì đã có thể mở được nông trường. Trên thực tế mười nghìn tinh tệ để kích hoạt tài chính, giống như là một thử thách đối với người sử dụng. Ý là tôi cho cậu một ít cỏ khô để cậu đi kiếm mười nghìn tinh tệ, nếu không kiếm được thì đừng sử dụng tôi, cậu đừng mở một nông trường nữa.

Mộc Tử Dục nhìn tổng quát, chợt phát hiện ra một chi tiết nhỏ, chu kỳ sinh trưởng của các thực vật này ngắn hơn khi cậu còn ở đời trước hai mươi ngày!

Dùng củ cải làm ví dụ, bình thường thì củ cải phải trồng mất chín mươi ngày mới trưởng thành, nhưng dùng hạt giống trong sách minh họa này chỉ mất bảy mươi ngày để trưởng thành, hơn nữa có phân bón đẩy nhanh sự phát triển, thời gian có thể tiếp kiệm được khoảng một nửa!

Chi tiết nhỏ này khiến Mộc Tử Dục rất vui vẻ, vì thứ cậu thiếu bây giờ chính là thời gian! Chỉ cần chu kỳ sinh trưởng được rút ngắn, cậu có thể trồng nhiều cây nông nghiệp hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.

Bác Nghiêm đi ra ngoài mua một ít đồ vật, khi quay về đã thấy có một trước chiến hạm đậu ở trước cửa nhà mình, có mấy người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang nhìn chằm chằm chằm vào đôi thú tai dài trưởng thành, thảo luận vì sao chúng lại to lớn như vậy.

"Cậu chủ, tại sao có chiến hạm đậu ở kia vậy? Bọn họ là ai?" Khuôn mặt của bác Nghiêm rất nghiêm túc, hôm nào ông ấy cũng đề phòng hỏa hoạn, trộm cắp, kẻ xấu, hơn nữa ông ấy rất kiên trì mấy việc này.

Mộc Tử Dục buông tay, giải thích ngắn gọn tình huống vừa nãy, về phần đối phương có thân phận gì, cậu cũng không biết rõ. Bác Nghiêm là một người nghiêm túc, làm việc cẩn thận, có nhiều chuyện ông ấy phải tìm hiểu rõ ràng, đặc biệt là những đồ vật hay chuyện gì có thể xảy ra nguy hiểm thì ông ấy sẽ không cho Mộc Tử Dục chạm vào và tham gia, Mộc Tử Dục rất sợ ông ấy lại hỏi mấy chuyện này, nên sau khi nói xong cậu chạy đến chỗ đám thú tai dài vào cho chúng ăn.

***

Tác giả muốn nói:

Verdi: "Không thể bị cậu ấy nhận ra, khoác chặt áo choàng!"

Mộc Tử Dục: "Anh yên tâm, tôi chỉ nhận tiền, không nhận người!"