Chương 13: Tôi tên là Verdi Borsilla

Cuối cùng đã có cỏ xanh, một tinh tệ có thể mua được một bó cỏ lớn, cậu muốn nuôi bọn chúng cho đến khi bọn chúng béo lên!

Đám thú tai dài con đã học cách ăn cỏ, Mộc Tử Dục cho chúng ăn cỏ xanh được mua từ sách minh họa, bây giờ chúng còn nhỏ, con nào trông cũng mềm mại và dễ thương, chúng không tranh thức ăn đến mức cắn nhau, chúng cũng không cắn người. Mộc Tử Dục nhịn không được, đưa tay ra sờ vào chiếc tai dài của một con thú tai dài màu trắng, khóe miệng của cậu dần dần nhếch lên. Nếu không phải cậu đang bị mấy món nợ đè nặng, đúng là cậu thật sự không nỡ bán chúng đi, vì đám lông xù này trông rất đáng yêu.

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân lạ từ phía sau truyền đến, Mộc Tử Dục quay đầu lại, thì thấy đó là người đàn ông ban ngày đứng trên chiến hạm. Mái tóc bạc, con mắt màu sáng, khuôn mặt đẹp trai không mất đi khí chất người lãnh đạo, còn có… nụ cười lịch sự và hiền lành.

Mộc Tử Dục chớp chớp mắt, cậu nghĩ đến luồng sát khí trên người anh ở ban ngày khiến cậu nổi da gà, trong lòng cậu hơi đề phòng, cậu luôn cảm thấy người này có thứ gì đó làm cậu không thể khống chế.

"Chào buổi tối." Verdi mỉm cười đi đến gần Mộc Tử Dục, nhìn thấy đôi mắt đề phòng của cậu, đáy mắt anh lóe lên một chút trêu chọc rồi biến mất, anh cười hỏi: "Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không? Ông chủ Mộc."

Không biết tại sao, câu nói đầu tiên của đối phương rất nghiêm túc, nhưng Mộc Tử Dục có thể nhận ra giọng điệu trêu chọc trong câu nói này. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Mộc Tử Dục nhíu mày, cậu cảm thấy có thể mình suy nghĩ quá nhiều, hoặc là đối phương giả vờ quá tốt.

"Chào cậu, tôi tên là Verdi Borsilla."

Mộc Tử Dục nhìn bàn tay đang duỗi ra ở trước mặt, năm khớp ngón tay này rất cân đối, nhưng giữa lòng bàn tay và các ngón tay lại có một ít vết chai mỏng, tạm thời cậu chưa nhìn ra được chuyện gì, Mộc Tử Dục mỉm cười đưa tay ra mắm lấy, lễ phép nói: "Tôi tên là Mộc Tử Dục, chào anh, Borsydney…" Gì nữa nhỉ?

"Borsilla, câu nói cứ gọi tôi là Verdi đi, tại họ của tôi nói hơi khó."

Mộc Tử Dục ngượng ngùng mỉm cười, cậu có một ngược điểm, không nhớ tên người khác, hơn nữa cậu còn là người mù mặt, nếu cậu không có ấn tượng gì với người đó, thì kể cả cậu và người đó gặp nhau đến lần thứ ba thì cậu vẫn không nhớ tên và khuôn mặt của người đó, trước đây vì việc này mà cậu bị rất nhiều người ghét.

Ngay khi Mộc Tử Dục đang suy nghĩ linh tinh, Verdi đã cầm một bó cỏ ở bên cạnh Mộc Tử Dục, ném từng cộng cỏ vào trong chuồng đám thú tai dài, làm đống cỏ che kín toàn bộ đám thú tai dài con, anh hơi hứng thú nói: "Chúng ta làm chuyện này có thể tăng tăng tình cảm."

Khóe miệng Mộc Tử Dục hơi giật giật, cậu không hiểu đối phương đến đây làm gì, chẳng lẽ đối phương đến đây để gây chuyện à?

Cẩn thận cầm đám thú tai dài con ở trong đống cỏ ra, Mộc Tử Dục lo lắng đối phương lại làm chuyện vừa nãy một lần nữa, cậu đành phải lên tiếng để chuyển hướng sự chú ý của đối phương: "Anh Verdi là thương nhân à?"

"Đúng vậy, chúng tôi là bên giao hàng, mà chúng tôi cũng tự sản xuất một số thứ." Bên anh vận chuyển một ít đồ vật mà Đế Quốc cấm nhưng bọn họ không có cách nào phải bí mật mua từ bên anh, mà anh cũng mở một số nhà máy quân sự, để chế tạo mấy loại chiến hạm chiến đấu. Verdi nhếch khóe miệng lên một cách lịch sự, mái tóc màu bạc tỏa ra sự thuần khiết, khiến vẻ mặt bây giờ của anh càng chân thành hơn. Loại con trai nhà giàu đã được dạy đỗ như này sẽ không nói dối, khí chất hiện tại của anh, dễ dàng khiến người khác cảm giác như vậy.

Mộc Tử Dục hiểu rõ rồi "Ồ" một tiếng, trong lòng cậu nghĩ thì ra như vậy nên anh mới lái chiến hạm lớn như thế, hóa ra anh điều hành một Công ty chuyển phát nhanh.

Verdi tựa vào cột gỗ ở chuồng thú tai dài, một động tác đơn giản như vậy, nhưng khi anh làm nó lại hiện ra một chút quyến rũ không kiềm chế được. Nhìn đôi mắt biết cười của Mộc Tử Dục, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ, anh nói: "Vị trí này rất gần Đế Tinh, đúng là một nơi hoàn hảo để mở nông trường, ông chủ Mộc có tầm nhìn xa trông rộng."

Mộc Tử Dục xấu hổ nói đây là hành tinh duy nhất còn sót lại trong gia đình cậu, hơn nữa cậu không còn lựa chọn nào khác, "Anh Verdi còn trẻ như này mà đã tạo nên một công ty lớn như thế, anh cũng là người nhìn xa trông rộng."

Hai người cứ như vậy bước vào chế độ khen ngợi nhau.

---------

"Anh hai Diêm, mẹ Diêm, anh hai ơi, anh hai à, anh trai của tôi đi đâu rồi?" Kerry vừa gặm một quả táo vừa bước nhanh đi theo ở sau lưng Diêm Tấu, nhìn bốn phía xung quanh thấy không có ai, cậu ấy lặng lẽ đi đến gần nói nhỏ: "Anh ấy vừa lấy của tôi mười cái thẻ tín dụng, mỗi thẻ chứa mười nghìn tinh tệ, anh nói có đáng sợ không? Tự nhiên anh ấy lấy tiền tiêu vặt của tôi, hôm này anh ấy có chỗ nào đó khác thường, chúng ta có nên bảo chú Mục khám cho anh ấy một chút không, nếu không thì khám cho tôi nữa, hoặc tôi chưa tỉnh ngủ hoặc anh ấy bị sốt."

"Kerry!" Diêm Tấu đang bước đi thì đột nhiên đừng lại, dùng đôi mắt màu đen lạnh lùng của mình nhìn chằm chằm vào Kerry.