Chương 14: Mua thú tai dài

Kerry thấy vậy càng sợ hãi hơn, cậu ấy lùi nửa bước về phía sau rồi dùng tay làm động tác tự vệ: "Anh định làm gì?"

Diêm Tấu đưa tay về phía thắt lưng rồi rút một con dao đang lóe lên tia sáng ra, ngay sau đó anh ta dùng tay xoay nó nửa vòng, rồi chém ngang một phát về phía mái tóc đỏ của cậu ấy.

Kerry nghiêng đầu, nắm cổ tay của Diêm Tấu, tức giận mắng: "WTF! Anh điên rồi!"

Diêm Tấu dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: "Mái tóc này của cậu đang ảnh hưởng đến hình tượng của toàn đội chúng ta, phải cắt nó đi."

Kerry lùi về phía sau thêm một bước, giữ khoảng cách an toàn với đối phương, bắt đầu tự sướиɠ sờ vào mái tóc đỏ của mình: "Hình tượng của tôi như này thì làm sao? Anh trai tôi cho phép tôi nhuộm màu này, anh ấy còn khen tôi đẹp trai!"

Diêm Tấu thật sự không muốn nói ra lý do Boss cho cậu ấy nhuộm vì màu tóc ban đầu của cậu ấy giống với màu tóc thời mười mấy tuổi của Boss, còn mái tóc hiện tại này của cậu ấy thật sự không đẹp trai. Anh ta cũng lười nói nhảm với Kerry, anh ta cất dao găm đi, lạnh lùng nói: "Trở về kiềm chế nhóm vị thành niên kia của cậu, bảo bọn họ đừng lộ ra điểm gì khác thường, có thể chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian."

Kerry đang đi theo phía sau nhảy lên trả lời: "Ông đây mười sáu tuổi rồi! Không còn là vị thành niên nữa!"

------

Mộc Tử Dục và Verdi trò chuyện một lúc, sau đó cậu vui vẻ trở về đi ngủ, người giàu vẫn là người giàu, ông chủ này nói thịt thú tai dài cậu nuôi dưỡng ăn rất mềm, bên trong thịt có mùi thơm, không giống với những con thú tai dài bình thường đang bán ở trên thị trường, cho nên anh rộng rãi đặt mua trước mười con, hơn nữa anh còn đặt cọc mười nghìn tinh tệ, nếu còn thừa thì coi như tiền boa.

Chi tiêu thật rộng rãi!

Mộc Tử Dục nhận lấy tấm thẻ, đột nhiên cậu cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.

"Cậu chủ, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, tại sao không có việc gì mà đối phương lại cho cậu nhiều tiền như vậy? Buổi trưa người này đã đưa ngay cho cậu một trăm nghìn tinh tệ, cậu nói cái gì bên đó cũng đồng ý, không phản bác hay từ chối một câu nào. Bây giờ bọn họ lại cho cậu mười nghìn tinh tệ, hai bên không ký hợp đồng gì cả, đối phương cũng không nói khi nào bọn họ rời đi, rõ ràng bọn họ đang định làm chuyện gì đó?" Bác Nghiêm nói những nghĩ ngờ của mình cho Mộc Tử Dục, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, tóm lại ý của bác ấy là Verdi không phải là người tốt, nhìn qua thì không phải người xấu cũng không phải người tốt, nhưng khi anh cười nên trông rất tà ác, Mộc Tử Dục phải tránh xa người này ra. Ông ấy đã nhìn rất nhiều hành động lừa gạt như này của mấy thanh niên con nhà giàu, mấy tên đó quá đểu!

Mộc Tử Dục dở khóc dở cười: "Bác đừng cảnh giác như vậy, đối phương có việc phải làm, bọn họ nói chị nghỉ ngơi ở đây mấy ngày rồi rời đi. Bây giờ nông trường của chúng ta đang thiếu tài chính, thật vất vả mới gặp được một tên ngốc giàu có, anh ấy có tiền, sẵn sàng tiêu nó, tại sao chúng ta lại không cầm?"

Mộc Tử Dục cầm tấm thẻ kia rồi lắc nó, tâm trạng vui vẻ của cậu dần tăng lên: "Tôi lại kiếm được tiền rồi! Xúc động quá!"

"Cậu chủ!"

"Bác không cần nói nữa, trong lòng cháu hiểu rõ chuyện này, bác đi lên hệ với nhóm nhân viên kia, bảo ngày mai họ lại đến đào đất thêm một lần. Cháu đi tắm rồi đi ngủ trước đây, ngày mai vẫn là một ngày may mắn!"

Cậu đã mua một nghìn hạt giống củ cải. Theo quyển sách minh họa, loại củ cải này to và có lớp vỏ mỏng, nó có màu đỏ tươi trông rất đẹp, khi ăn nó vừa mềm vừa giòn, trong nước của nó đậm vị ngọt, có thể hầm cách thủy để ăn, hoặc có thể ăn sống như hoa quả. Loại củ cải này chưa có ở các hành tinh xung quanh, nếu muốn kiếm tiền, Mộc Tử Dục biết rõ một sự thật: Bán ít hàng!

Tóm lại thứ gì ít có thì nó sẽ trở lên quý hiếm!

Bác Nghiêm nhìn thấy Mộc Tử Dục đã bị tiền làm cho mờ mắt, bay giờ ông ấy có nói câu gì thì Mộc Tử Dục cũng không nghe lọt tai, ông ấy tức giận đi đến bái lạy Bá tước Mộc đã mất: Ông chủ phù hộ, xì hãy phù hộ cho cậu chủ tránh xa người xấu, ông chủ nhất định phải dẫn những kẻ xấu định bắt nạt cậu chủ đi, ngay cả những kẻ xấu dùng tiền để dụ dỗ cậu chủ, ông chủ hãy dẫn tên đó đi theo luôn!

Mộc Tử Dục nhìn vào cửa sổ nhìn trộm, cậu nhìn cười lắc đầu, bác Nghiêm đã đánh giá thấp cậu rồi, cậu đã biết rõ chuyện này từ lúc đầu rồi.

-------

Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm nhân viên đã đến từ sớm, đúng lúc bác Nghiêm đang định hỏi nên xới mảnh đất nào, thì Mộc Tử Dục bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tại vị trí này, cậu nhìn thấy bảng trưng bày của chiến hạm, trên đó có một thanh niên tóc bạc đang nghiêng người dựa vào lan can, anh quay mặt về phía lâu đài, anh bắt đầu uống rượu và hóng gió vào sáng sớm. Trong phong thái có một chút phóng khoáng không kiềm chế được, khiến cho người khác cảm giác anh không phải đang uống rượu, mà anh đang nếm thử hương vị của cuộc sống.

Mộc Tử Dục tặc lưỡi, nếu không phải cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đó, thì cậu thật sự nghĩ anh là một người trong gia đình giàu có, vừa đẹp trai vừa có tiền, không thích làm việc, mỗi ngày chỉ biết dùng tiền rút ngắn tài sản của gia đình.