Chương 15: Thuê đỗ chiến hạm

"Anh Verdi!" Mộc Tử Dục giơ tay lên vẫy, sau khi thu hút sự chú ý của đối phương thì cậu dùng tay tạo thành hình cái loa, không rụt rè hét to: "Anh có thể di chuyển chiến hạm này sang chỗ khác được không?"

Verdi mỉm cười gật đầu với cậu, dùng tay ra hiệu cho người của mình, hơn mười giây sau chiếc chiến hạm bắt đầu khởi động, khả năng di chuyển của nó làm người khác ngạc nhiên.

Mộc Tử Dục nháy mắt mấy cái với bác Nghiêm, xong rồi!

Bác Nghiêm mệt mỏi thở dài, dùng ánh mắt không vui nhìn Verdi, giống như ông ấy đang nhìn một tên xấu xa dùng tiền để dụ dỗ đứa con ngốc nghếch của mình, việc vừa nãy có khác gì việc một con sói đuôi lớn cầm cá khô dụ dỗ một con mèo nhỏ? Làm gì có ai lại đứng uống rượu ở nơi dễ thấy như vậy vào sáng sớm!

Ông ấy tức giận lẩm bẩm một câu: "Chúng ta không cần phải trồng ở khu vực đó."

"Không, chúng ta nhất định phải trồng ở chỗ này," Mộc Tử Dục dùng ngón tay chỉ vào phía đông của lâu đài cổ, tự tin nói: "Chúng ta bắt đầu trồng từ đây ra bên ngoài, 25% diện tích của hành tinh này là phạm vi của nông trường, những nơi khác tôi giữ lại để làm các hạng mục khác."

Chiến hạm đối diện nhanh chóng bay lên, di chuyển ra phía xa cách nơi này hơn nghìn mét, bây giờ bác Nghiêm mới cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ thầm như này cũng không sao, người đàn ông trẻ tuổi tên Verdi đã cách nơi này khá xa, ông ấy cũng yên tâm hơn một chút.

Về phương diện tình cảm, từ nhỏ cậu chủ của ông ấy đã hơi ngốc. Nếu người đối diện không trực tiếp nói thẳng tôi có tình cảm với cậu vượt qua giới hạn tình bạn bình thường, cho dù người đó đối xử với cậu chủ tốt như thế nào, thì cậu chủ vẫn coi đó là tình bạn bình thường. Theo quan sát của ông ấy, từ nhỏ cậu chủ của ông ấy đã thích con gái, gu của cậu ấy là những cô gái hiền lành hay cười. Tuy nhiên, từ nhỏ cậu chủ đã bị các cô gái coi là kẻ thù của mình, vì những người thích và theo đuổi cậu chủ đều là con trai, điều này làm cho ông ấy rất lo lắng.

Ngay lúc bác Nghiêm đỡ lo lắng, thì ông ấy nghe tiếng "Cốc, cốc, cốc" vàng lên từ cửa kính. Verdi lịch sự đứng ngoài cửa sổ, chỉ vào Mộc Tử Dục, cười nói: "Ông chủ Mộc, tôi muốn bàn với cậu một chuyện nghiêm túc."

Chiến hạm rời đi nhưng người này không rời đi!

Bác Nghiêm chưa kịp buồn bực, thì Mộc Tử Dục đã mỉm cười đi ra ngoài, ánh mắt của cậu khi nhìn Verdi giống như đang nhìn những đồng tinh tệ sáng lấp lánh.

Người con trai ngốc nghếch của ông chủ giàu có! Ông chủ giàu có! Người bố giàu có của tôi!

Số tiền xoay vòng cho nông trường trong giai đoạn đầu, trông cậy vào việc cậu có thể kiếm được bao nhiêu trong mấy ngày anh ở đây.

Mộc Tử Dục bị Verdi bắt cóc, còn bác Nghiêm phải đứng nhìn nhóm nhân viên xây dựng, nhóm này vẫn là đội hợp tác với nông trường lần trước, bởi vì đã từng làm việc ở nông trường, nên lần này họ đã quen thuộc nơi này hơn. Quản đốc dẫn mười người mang theo thiết bị đến đây, phần lớn đều là những người lần trước đến đây làm việc.

Quản đốc là một ông chú có vẻ ngoài giản dị và làn da ngăm đen, tên là Mike, ông ấy vừa chỉ huy thiết bị vận chuyển từ máy bay trở hàng nhỏ, vừa nói chuyện với bác Nghiêm: "Ông quản gia, lần này chúng ta khai hoang đất ở đâu."

Bác Nghiêm chỉ vào cái hố đã bị ép chặt xuống hoàn toàn, "Vẫn ở chỗ này, có lẽ hệ thống tưới nước dưới mặt đất đã bị ép hỏng rồi, chúng tôi muốn xây lại một lần nữa."

Ông chú kia nhìn thấy mặt đất bị ép chặt, lập tức tò mò hỏi: "Chỗ đất này bị thứ gì ép vậy? Có phải bên ông dùng máy rồi ép chỗ đất đúng không?" Có môi trường loại máy to cao hơn mười mét, nó có thể nâng mấy tấn sắt, di chuyển lên cao rồi thả ra, vèo! Rầm! Là đã có thêm trực tiếp đập tảng đá thành từng mảnh nhỏ, ép mặt đất cứng như viên gạch. Còn hiện trạng của mặt đất này, những nhân viên có kinh nghiệm phong phú đang đứng ở đây nghĩ rằng nó bị loại máy kia ép thẳng.

Bác Nghiêm nhìn Mộc Tử Dục đang trò chuyện vui vẻ với Verdi, ông ấy tức giận nói: "Nó bị chiến hạm ép xuống."

"Vậy chiến hạm này chắc chắn đang chứa rất nhiều hàng hóa có khối lượng nặng, nếu không thì nó không thể ép thẳng mảnh đất này được." Ông chú có làn da đen ngăm nói một câu rất chính xác, đồng thời ông ấy sắp xếp người đào bới toàn bộ nơi này, lắp thiết bị như lần trước.

Vẻ mặt bác Nghiêm ngơ ngác, ông ấy càng nhìn càng cảm thấy chiến hạm này và những người ở trên chiến hạm này có gì đó không bình thường.

Về phía Mộc Tử Dục, "Cho nên, ý của anh là anh muốn ở lại đây một thời gian?" Trong đầu cậu đang tính toán một chút, nhưng ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh và nghiêm túc nghe đối phương nói.

Verdi lập tức lấy ra một tấm thẻ chứa mười nghìn tinh tệ, anh nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ chợt hiện nên trong mắt Mộc Tử Dục, anh cố ý hạ giọng, nói nhẹ nhưng như đang dụ đỗ cậu: "Tôi sẽ không ở nhờ nhà cậu, tôi sẽ trả cậu tiền thuê như mức thuê đỗ ở bến cảng, hình như loại chiến hạm lớn như này một ngày sẽ phải trả tám nghìn tinh tệ phí thuê đỗ, còn thừa hai nghìn tinh tệ, coi như chúng tôi cảm ơn bên cậu đã đồng ý cho chúng tôi đỗ."

***

Tác giả muốn nói:

Verdi: "Anh yêu em như vậy, tại sao em lại nghĩ anh là đứa con trai ngốc nghếch của ông chủ giàu có!"

Mộc Tử Dục: "Tôi nói rồi, tôi chỉ nhận tiền, không nhận người."

Verdi: "Anh có thể mua toàn bộ Đế Quốc cho em."

Mộc Tử Dục: "Đi, anh đi về nhà với tôi!"