Chương 16: Ký hiệu

Một ngày mười nghìn tinh tệ, nếu đối phương sống ở đây nửa tháng chính là một trăm năm mươi nghìn tinh tệ! Cậu cầm hết đám thú tai dài của mình đi bán cũng không kiếm được nhiều tiền như này!

Mộc Tử Dục lặng lẽ hít một hơi thật sâu, để làm bản thân bình tĩnh, nhưng bên ngoài cậu vẫn tỏ ra nghiêm túc, "Tôi xin phép hỏi anh một câu, trên chiến hạm của anh đang chứa loại hàng hóa gì?"

Mặc dù nơi này rất gần Đế Tinh, nhưng nếu đối phương đỗ ở bến cảng của Đế Tinh, thì việc vận chuyển hàng hóa chắc chắn sẽ thuận tiện hơn ở đây, Mộc Tử Dục thích tiền, nhưng cậu sẽ không liều mạng vì tiền. Nhỡ đâu người đối diện là kẻ buôn lậu hoặc tên tội phạm đang bị truy nã, cậu không dám cho bọn họ ở chỗ này.

Verdi lấy ra một tấm thẻ điện Tử, mỉm cười nói: "Cậu không cần lo lắng, tôi có thẻ không phải kiểm tra hàng hóa của Đế Quốc Canteres, tôi ở lại đây vì khách hàng của tôi yêu cầu hàng hóa phải được giữ bí mật, dù sao trên bến cảng có rất nhiều người, cho nên chỗ này của cậu chính là nơi thích hợp nhất."

Thẻ không phải kiểm tra chỉ có thể được Hoàng gia hoặc Quân đội trao quyền hạn, nếu có thẻ chứng nhận này của Đế Quốc Canteres thì giống như đi một con đường được bật đèn xanh, người này có thể đi qua các cảng nội bộ mà không cần phải kiểm tra, có thể tưởng tượng rằng ai có tấm thẻ này có nghĩa người đó phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt.

Mộc Tử Dục cầm tấm thẻ nhìn kỹ, đúng là đối phương không hề nói dối, cậu lại nhìn đối phương đang cầm trong tay một tấm thẻ trị giá mười nghìn tinh tệ rồi vẫy vẫy nó về phía mình, Mộc Tử Dục giả vờ rụt rè suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Được rồi."

Verdi nhịn cười, anh dựa sát vào người Mộc Tử Dục rồi nói: "Tôi hy vọng ông chủ Mộc sẽ giữ bí mật cho tôi, dù sao thì nó cũng liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng."

Mộc Tử Dục cầm tấm thẻ một nghìn tinh tệ kia, cậu nheo mắt cười, tất nhiên cậu sẽ giữ bí mật!

"Ừm? Hình như cái ký hiệu này, tôi từng nhìn thấy nó ở trên người nào đó trước đây." Ánh mắt mắt của Verdi đột nhiên đột nhiên rơi vào chiếc roi dài đang treo ở bên hông Mộc Tử Dục, trên tay cầm màu vàng của chiếc roi có một dấu hình thoi màu đỏ, hai màu sắc này khác nhau, nên ban ngày rất dễ nhìn ra chúng.

Verdi thuận miệng hỏi một câu, nhưng trong lòng Mộc Tử Dục lại căng thẳng, cậu lo lắng hỏi: "Anh nhìn thấy nó ở trên người ai?"

Verdi cúi đầu, cẩn thận nhìn ký hiệu kia, vẫn dĩ anh đã cao hơn Mộc Tử Dục một cái đầu, nhưng bây giờ Mộc Tử Dục có thể nhìn thấy xoáy tóc của anh, trong lúc này, Mộc Tử Dục cau mày, đột nhiên cậu cảm thấy hướng xoáy tóc này có cảm giác quen thuộc.

Không đợi cậu nhớ kỹ lại, Verdi đã ngẩng đầu lên, tiếc nuối nói: "Nếu nhìn kỹ thì nó có một chút khác nhau."

Mộc Tử Dục lập tức nản lòng, cậu cười khổ nói: "Tôi biết mà, làm sao cậu có thể gặp được người này."

Verdi tò mò hỏi: "Người này là người rất quan trọng với cậu à?"

"Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã không bao giờ gặp lại nhau." Mộc Tử Dục nhẹ nhưng vuốt ve cây roi, cậu quay đầu nhìn về phía xa, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.

Nhưng Verdi rất kiên trì hỏi: "Tại sao vậy?"

Mộc Tử Dục mím môi, cậu cảm thấy đối phương đang chạm đến điểm mấu chốt của mình, cậu lạnh lùng nói: "Người này đã qua đời."

"Đã qua đời?" Verdi nheo mắt lại, để che dấu du͙© vọиɠ trong mắt mình, nhưng giọng nói của anh trở lên dịu dàng hơn, giọng nói trầm thấp có chút quyến rũ, nó chậm rãi ăn mòn thần kinh của Mộc Tử Dục: "Ai nói với cậu, người này đã chết?"

Mộc Tử Dục mím môi, cậu chăm chú nhìn con thú tai dài đang ăn cỏ, cậu sẽ không trả lời câu hỏi riêng tư như này của mình với một người xa lạ.

Vẻ mặt vừa Verdi trở lên lạnh nhạt, thì Diêm Tấu cầm một bản báo cáo đi đến, nghiêm túc nói: "Ông chủ! Chi nhánh vừa gửi tin tức, một lô hàng hóa đang trên đường vận chuyển của chúng ta đã bị bọn trộm tinh tế cướp."

Bầu không khí lập tức trở lên lạnh lẽo, Mộc Tử Dục theo bạn năng nhìn về phía người bên cạnh, vẻ mặt của đối phương không thay đổi, loại sát khí làm cho người khác hoảng sợ nổi da gà và sự lạnh lẽo khiến người khác không thể đến gần, trong nháy mắt mắt nó đều được tỏa ra từ người đàn ông lịch lãm hiền lành này.

Mộc Tử Dục rũ mắt xuống, trong lòng nói đúng là cảm giác trước đó của cậu rất chính xác, người này giống như đang đeo một chiếc mặt lạ, không biết khi nào người này sẽ thay đổi sắc mặt, thật đáng sợ!

Nhưng anh có tiền! Là một người thoải mái chi tiền! Đây có phải là sự cân bằng không?

Mộc Tử Dục rơi vào mấy suy nghĩ nhỏ của mình, cảm giác như bản thân đang giao dịch với ma quỷ, nó rất kí©h thí©ɧ!

Trở về chiến hạm, sau khi Verdi đọc xong bản báo cáo Diêm Tấu đưa cho anh, sát khí trên người anh đã biến mất, khóe miệng anh nhếch lên: "Thú vị."