Chương 17: Tổ chức Sa Hạt

Diêm Tấu giải thích nói: "Tổ chức Sa Hạt là một Tổ chức trộm tinh tế mới được thành lập hai năm trước, cách đây một năm trước bọn họ không có tiếng tăm gì, nhưng gần một năm trở lại đây tổ chức này bắt đầu hoạt động nhiều, mục tiêu cướp bóc của bọn họ là các thương nhân và tàu vận chuyển khách hàng. Nửa năm trước bọn họ đột nhiên bắt đầu buôn bán súng ống đạn dược, bọn họ còn cạnh tranh đoạt khách hàng của chúng ta. Theo báo cáo mới nhất, thủ lĩnh của bọn họ đã bàn bạc mấy lần với Quân đội của Đế Quốc Comanton trong khoảng thời gian gần đây. Lần này bọn họ đột nhiên tấn công cướp lô hàng của chúng ta, ai cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra việc này, nếu không có ai đứng sau giúp đỡ bọn họ, thì đám người đó sẽ không có gan đi cướp đồ của chúng ta."

Kerry khoanh tay đứng trên tường, chân này gác chân kia, nghe xong mấy câu này Kerry không nhìn được bật cười một cái: "Một đám bọ cũng dám chạy đến cướp đồ của chúng ta! Ha!"

Ngoại trừ Diêm Tấu và Kerry, còn có sáu bảy người đang ngồi trên ghế sofa hoặc đứng tựa vào tường, bàn, ghế. Nhưng không ai nói chuyện.

Verdi dùng hai ngón tay đẩy bản báo cáo ra giữa bàn, ý cười trong mắt anh không hề giảm bớt: "Lão Lục, cậu đi điều tra chuyện này đi."

Mọi người nhìn về phía thanh niên có đáng người gầy gò mặc áo đen đang ngồi trên ghế sofa, tất cả mọi người đều hỏi rõ, nếu để anh ta đi điều tra, có nghĩa không cần giữ người sống, bởi vì thanh niên này là kẻ tàn nhẫn nhất trong bọn họ.

Người được gọi là Lão Lục đi đến, cầm lấy bản báo cáo trên bàn, dùng giọng khàn của mình bình tĩnh nói: "Bên tôi còn một lô hàng chưa gửi đi."

"Ai rảnh có thể đi cùng tên này, tôi đã sắp xếp xong các trạm kiểm tra đến Đế Tinh, đêm nay sẽ bắt đầu giao hàng." Diêm Tấu nói xong thì nhìn thẳng về phía Verdi đang ngáp dài, anh ta cau mày khó chịu gõ xuống bàn: "Đoàn trưởng!"

Verdi lắc đầu, cho thấy anh không có hứng thú với chuyện này, cũng không có gì bổ sung, đôi mắt của anh đã nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt anh hơi ngơ ngác.

Kerry nhân cơ hội cầm ra một tấm lệnh truy nã, dùng vẻ mặt nghiêm túc cầm tấm lệnh đặt trước mặt Verdi, cậu ấy nắm chặt tay tức giận nói: "Anh! Sau khi chúng ta phá vỡ tình hình giao chiến giữa ba quốc gia quốc gia cách đây không lâu thì ba Đế Quốc lớn này đã bắt tay hợp tác với nhau để truy nã anh, điều làm em tức giận là bọn họ chỉ để giá mười tỷ cho người bắt được anh! Số tiền này còn không bằng số tiền bán hai lô hàng của chúng ta! Điều làm em khó chịu nhất là thật sự có một tổ chức tiếp nhận việc truy nã này! Bọn họ muốn cái đầu mười tỷ của anh, em không thể chịu đựng được việc này!"

Diêm Tấu nhìn cậu ấy một cái rồi nói: "Lệnh truy nã này chỉ để người khác xem thôi, không có ai trong ba Đế Quốc lớn này có đủ can đảm để ra tay với chúng ta, trừ khi bọn họ muốn phá vỡ sự cân bằng của hiện tại, muốn bắt đầu một cuộc chiến tranh khác. Đúng rồi, mấy tên sát thủ của tổ chức kia, có ai nhận không?"

Kerry hưng phấn chạy tới, "Có…"

Verdi mất kiên nhẫn ngắt lời Kerry đang nói, trên tay anh đang nghịch một tấm thẻ tinh tệ, anh chậm rồi nói: "Trực tiếp ban hành mệnh lệnh cấp một trong đoàn đội, đưa đám người ở tổ chức kia về thế giới khác đi."

Anh thậm chí còn không có hứng thú biết tên của bọn họ, hiện nay điều làm anh quan tâm chỉ có một, đó là khi nào tên ngốc kia mới nhận ra anh. Do dị năng của mình nên màu tóc và mắt của anh đã trở thành màu sắc như bây giờ, ừm, đúng là rất khó nhận ra.

Nếu đối phương nhận ra chắc chắn cậu sẽ trả hỏi nguyên nhân vì sao anh lại rời bỏ cậu, điều này rất khó giải thích.

Nếu đối phương không nhận ra có nghĩa trong lòng tên ngốc kia căn bản không có anh, điều này không thể tha thứ được, anh chỉ thay đổi màu tóc và màu mắt, cộng thêm hơn mười mấy năm không gặp nhau, hơn nữa chỉ thêm việc có người nói với cậu là anh đã chết.

Kerry thấy Verdi không để ý đến mình, cậu ấy chưa từ bỏ ý định tiến lại gần anh rồi nhỏ giọng nói: "Thật ra em muốn đi." Ở đây cậu ấy cảm thấy không thoải mái, cậu ấy cầm tấm lệnh truy nã này ra vì muốn được ra ngoài vui chơi tự do, cậu ấy đã trưởng thành, muốn chứng minh cho các anh trai biết, đôi cánh của cậu ấy đã cứng như kim cương.

Verdi quay đầu nhìn Diêm Tấu, hình như anh đột nhiên nghĩ đến chuyện nào đó vui vẻ,: "Cậu tắm sạch cho con mèo béo tôi mới mua mấy hôm trước, mấy ngày này cậu cho nó ăn uống béo hơn một chút."

Diêm Tấu sửng sốt, không còn cách nào nói: "Nó đã béo lắm rồi." Anh ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh đang chú ý việc gì?

Verdi nheo mắt lại, dùng vẻ mặt như đang có chủ ý nào đó nói: "Càng béo càng tốt, tốt nhất béo như một quả bóng, bộ lông của nó phải mềm mại, mấy hôm nữa tôi có việc cần dùng đến nó."

Sau khi hai lần bị bỏ qua thì Kerry lại vòng qua bên kia ghế, nghiêm túc đính chính câu vừa nãy: "Anh, đó là gấu trúc, không phải mèo, anh sai rồi."

"Chậc." Verdi đột nhiên giơ chân lên, đá Kerry ngã xuống, sau đó nằm cổ áo đối phương, một tay nhấc cậu ấy lên, dùng vẻ mặt ghét bỏ nhét cậu ấy vào góc thùng rác, sau đó bước đôi chân dài của mình về phía trước, vừa đi vừa phủi tay.