Chương 22: Đắc tội ai?

"Quản gia Nghiêm.” Đối phương không kiên nhẫn cắt đứt câu nói của bác Nghiêm, ông ta không lịch sự nói thẳng ra: “Chắc ông cũng biết quy tắc của tôi rồi, tôi chỉ hẹn khám tại nhà cho các quý tộc.” Ý câu nói này của ông ta là bây giờ cậu chủ của ông ấy không còn là quý tộc, muốn để ông ta khám bệnh, thì phải tự đến chỗ ông ta.

Bác Nghiêm nắm chặt bàn tay, đôi mắt ông ấy đỏ hoe vì tức giận, nhưng trong tình huống này, ông ấy buộc phải cúi đầu nói: “Bác sĩ Hồ, sức khỏe của cậu chủ nhà tôi thì cậu biết rõ rồi đấy, lúc khỏe mạnh thì cơ thể cậu chủ đều giống với người bình thường, nhưng một khi bị bệnh thì cậu chủ sẽ sốt cao không giảm xuống, bây giờ cậu ấy đang phải chịu đựng sự dày vò. Cậu nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta hơn mười năm đi, cậu nghĩ đến khi ông chủ của tôi còn sống cũng giúp đỡ cậu…”

"Quản gia Nghiêm.” Đối phương không kiên nhẫn nói: “Không phải tôi không giúp ông, mà là tôi không giúp được ông.”

Bác Nghiêm sửng sốt: "Ý của cậu là gì?”

"Thứ nhất, tôi không vì hai người mà phá hỏng quy tắc mình đã tạo ra trong nhiều năm. Thứ hai, thể chất cậu chủ của ông từ lúc sinh ra đã yếu ớt, còn bị côn trùng cắn trúng độc, nhiều năm qua tôi đã cố gắng hết sức làm cho cậu ấy sống như người bình thường, ông đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, tôi nói thật, nếu không tìm được loại kháng thể đó, chất độc còn sót lại trong cơ thể cậu ấy sẽ không bao giờ được đào thải, có khả năng cậu ấy không sống được đến sáu mươi tuổi.”

Bác Nghiêm cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa ông ấy đã ngất xỉu.

Thấy ông ấy như vậy, bác sĩ Hồ thở dài nói: “Nghĩ đến mối quan hệ nhiều năm giữa chúng ta, tôi nhắc nhở hai người một câu, hai người suy nghĩ lại xem mình có đắc tội với người nào không.” Nói xong câu này, bác sĩ Hồ trực tiếp tắt máy, bác Nghiêm nghe tiếng "Tít tít” tắt máy, vẻ mặt ông ấy ngơ ngác.

"Bác Nghiêm.” Mộc Tử Dục vừa mở mắt, thì nhìn thấy tấm lưng gù của bác Nghiêm, dáng người thẳng tắp trước đây của ông ấy bây giờ đã biến thành thế này, cộng thêm mái tọc đang bạc dần, làm cậu cảm thấy đau lòng. Cậu cố gắng nhếch khóe miệng, an ủi nói: “Cháu không sao đâu, bác rót cho cháu cốc nước, số thuốc trước đây mua, cháu vẫn còn. Ông ta không muốn đến đây cũng là chuyện dễ hiểu, bây giờ chúng ta đang nợ nần chồng chất, trước đây nhà chúng ta còn đắc tội người khác, ông ta lo lắng là chuyện bình thường.” Mỗi lần nói một câu, Mộc Tử Dục đều cảm thấy hơi thở của mình sắp thiêu đốt cả cơ thể.

Bác Nghiêm lau đôi mắt đỏ hoe, vừa rót nước cho Mộc Tử Dục, vừa mắng: “Đồ cặn bã! Đây là tên đó muốn gϊếŧ chúng ta! Trước đây ông chủ không thích tính cách của tên đó nên mới không đồng ý thỉnh cầu liên hôn của mẹ tên đó, loại cặn bã không còn tình người này!”

Mộc Tử Dục cười khổ nói: “Tuy gia tộc Malken chỉ là quý tộc cấp ba, nhưng trong Quân đội anh ta vẫn có một người ông ngoại làm chỗ dựa cho mình, nhà chúng ta đã làm anh ta mất mặt, tất nhiên bây giờ anh ta sẽ gây khó dễ cho chúng ta thôi.”

Uống xong lọ thuốc đắng, Mộc Tử Dục nằm xuống nhìn lọ thuốc đắng này, cậu cảm thấy trong lòng mình còn đắng hơn trong miệng. Cậu biết rõ, lọ thuốc này chỉ đẩy nhanh tốc độ tiêu hao mạng sống của mình, vì chúng kích hoạt các chức năng hồi phục tiềm ẩn trong cơ thể cậu, để cơ thể cậu có thể khỏe lại. Nếu sử dụng lâu dài thì tuổi thọ của cậu sẽ giảm đi. May mắn cậu là người có dị năng hệ mộc, có năng lực tái sinh, mỗi đêm cậu đều dùng dị năng của mình để khôi phục cơ thể, nên dị năng của cậu mới không nên cấp, nó miễn cưỡng bù đắp tác dụng phụ của loại thuốc này. Nếu không cậu sẽ thật sự giống như lời bác sĩ Hồ nói, sống không đến sáu mươi tuổi.

Cậu không biết tại sao cơ thể này lại yếu ớt như vậy, chắc chắn cơ thể cậu đã bị bệnh từ lúc mới sinh ra, cha mẹ cậu không để lại thông tin gì, nên cậu không thể đoán được mình có lai lịch gì. Hơn nữa trong việc trúng độc, cách duy nhất để giải độc là phải tìm con côn trùng đã cắn cậu lúc trước, lấy huyết thanh của nó, để chế tạo thuốc giải độc. Đáng tiếc cậu điều tra rất nhiều thông tin, cũng không tìm thấy loại côn trùng đó.

Mộc Tử Dục thở dài, chỉ có thể tự an ủi bản thân, cứ sống và làm việc chăm chỉ từng ngày thôi.

Đến giữa trưa, thuốc cuối cùng đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể đang sốt của Mộc Tử Dục giảm xuống, cậu ngồi trên giường tựa đầu vào gối, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay trong xanh, xanh đến mức hơi trống trải, không có đám mây nào nên làm cho người ta cảm thấy cô đơn.

Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười: “Tôi nghe nói cậu bị bệnh, hình như quản gia của cậu không thích tôi, nên tôi đành phải trộm đi đến đây thăm cậu.” Nói câu này xong, bóng của một người đàn ông cao lớn lóe qua, anh đột nhiên nhảy nên bệ cửa sổ, anh không đi vào mà chỉ ngồi ở đó, hai cái chân dài của anh thì một cái để thẳng xuống còn một cái thì gập vào, anh giẫm lên bệ cửa sổ, khi thấy Mộc Tử Dục đang chớp mắt nhìn mình, anh nở nụ cười hơi tà ác.

Mộc Tử Dục bị chọc cười, đột nhiên cậu cảm thấy thấy bầu trời trong xanh vì sự xuất hiện của người này mà trở lên sống động hơn, cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa, cậu không nhịn được nói đùa: “Anh trộm đi đến đây mà tự nhiên như này à?”