Chương 23: Verdi đến thăm

Verdi giang hai tay ra: "Nhiều người nói tôi rất to gan.”

Mộc Tử Dục gật đầu: "Anh trèo qua cửa sổ rất dễ dàng, mà phòng của tôi đang ở tầng hai.”

Verdi quay người lại, nhìn Mộc Tử Dục rồi nhếch lông mày nói: “Trong truyện cổ tích, đây là cách hoàng tử trèo nên cửa sổ phòng công chúa, rồi cướp cô ấy đi.”

Mộc Tử Dục bật cười, đó phải là một con rồng độc ác mới đúng.

Verdi cầm một hộp thức ăn ra, nhẹ nhàng đẩy vào, hộp thức ăn giống như được không khí nâng lên, trong không khí như có một bàn tay đang cầm nó, hộp thức ăn vững vàng rơi xuống mặt bàn bên cạnh Mộc Tử Dục. Trong mắt anh hiện lên sự dịu dàng, giọng nói ôn hòa nhưng lại không cho phép cậu từ chối: “Cậu mở ra ăn đi.”

Mộc Tử Dục sửng sốt một chút, sau đó vô thức nghe theo lời đối phương nói mở hộp thức ăn ra, một mùi thơm tươi mát xộc thẳng vào mặt cậu. Một bát mì sợi nhỏ màu vàng óng, trong bát chan một ít nước canh, bên trên mì sợi có một ít dầu, đúng lúc Mộc Tử Dục thích ăn món mì nước trong, phía trên bát mì có rắc một ít hành lá, nó Thái rất nhỏ, nhưng không có nhiều.

Mộc Tử Dục nhìn bên trong chiếc hộp nhỏ đựng thức ăn còn có một đôi đũa, một cái thìa, cậu không chắc chắn lắm nhìn về phía Verdi: "Đây là…”

Verdi mỉm cười với cậu: "Đây là bữa trưa của cậu.”

Lúc đầu Mộc Tử Dục còn chưa định ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy bát mì này, không hiểu sao trong bụng của cậu cảm thấy trống rỗng.

Cậu không biết bát mì này bỏ thêm nguyên liệu gì, bởi vì nó có mùi thuốc thoang thoảng, sợi mì mềm nhưng rất dai ăn rất ngon, nó thanh đạm mà không béo ngậy, trong bát mì không cho thêm rau mùi mà cậu ghét, hay hành lá và rau xanh mà cậu không thích, trong đây còn cẩn thận chuẩn bị một cái thìa cho cậu, tất cả đều làm cho Mộc Tử Dục cảm thấy ấm áp.

Verdi đang ngồi ở bệ cửa sổ, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Mộc Tử Dục ăn xong từng miếng một, thấy cậu đặt đũa xuống, thì sự ôn nhu đó biến mất: “Sao đột nhiên cậu bị ốm vậy?”

"Tối hôm qua tôi tắm xong thì gặp gió, nên bị cảm, vừa nãy tôi đã uống thuốc, nên bây giờ sắp khỏi rồi.” Ăn xong bát mì này, Mộc Tử Dục cảm thấy thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều, cả người cậu nhẹ nhõm, cậu mỉm cười nói: "Cảm ơn anh.”

Verdi không để ý nói: “Tôi cho cậu, cậu cứ ăn đi, bởi vì tôi thích.”

Bây giờ tự nhiên nói câu bá đạo này, thành thật thì nó đã phá hủy mô thức phần hình tượng tính cách dịu dàng hiền lành trước đó của anh, nhưng Mộc Tử Dục không cảm xúc thấy khó chịu, vì cậu cảm thấy tính cách ban đầu của đối phương là như thế này rồi, sự dịu dàng hàng ngày của anh luôn khiến Mộc Tử Dục cảm thấy khó chịu. Giống như người đàn ông này lúc nào cũng đeo rất nhiều mặt nạ, khi ở với cậu thì anh sẽ dùng chiếc mặt nạ mà cậu dễ chấp nhận anh nhất. Còn tính cách thật sự của người này, chắc là như bây giờ.

Mộc Tử Dục đang suy nghĩ, thì cảm thấy có người đang sờ trán mình, Verdi người đang ngồi trên bệ cửa sổ, không hiểu tại sao bây giờ đã ngồi bên cạnh giường cậu. Động tác quen thuộc này khiến Mộc Tử Dục giật mình.

Verdi sờ đầu Mộc Tử Dục, xác nhận cơn sốt của cậu đã hạ xuống, thấy sắc mặt của cậu đã khá hơn rất nhiều, cuối cùng trong lòng anh cũng yên tâm, anh dùng hai ngón tay dài kẹp một tấm thẻ chứa tinh tệ, vẫy vẫy ở trước mặt Mộc Tử Dục, đúng là nhìn thấy hai mắt của cậu sáng lên, Verdi nhếch khóe miệng, trong mắt anh không giấu được sự vui vẻ, "Tôi đưa tiền thuê ngày hôm nay.”

Vừa mới ăn bát mì của người ta, Mộc Tử Dục hơi xấu hổ khi nhận tấm thẻ, nhưng nếu không nhận, cậu sẽ mất mười nghìn tinh tệ. Mộc Tử Dục nhăn mũi, trong lòng cậu đang giãy dụa: Rối rắm!

Verdi đặt tấm thẻ lên gối của cậu, tìm lý do thay cho cậu, “Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng việc làm ăn vẫn phải tính toán rõ ràng, nên đưa thì nhất định phải đưa.”

Mộc Tử Dục thở phào nhẹ nhõm, đối phương nói đúng, bạn bè gì đó, thứ nên nhận thì phải nhận.

Sau khi lặng lẽ cất tấm thẻ, tâm trạng của Mộc Tử Dục rất tốt, cậu bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, “Bây giờ công ty chuyển phát nhanh kiếm được nhiều tiền như vậy à? Việc kinh doanh của bọn anh như nào, sau này nếu tôi muốn giao hàng tận nhà cho khách hàng, tôi có thể thuê công ty của anh không?”

Verdi nhịn cười gật đầu, nghiêm túc nói: “Cậu muốn giao những mặt hàng gì?”

Mộc Tử Dục nheo mắt lại, cậu không biết đối phương có phải đang nói đùa với mình hay không, dù sao hàng hóa mà chiến hạm của đối phương gửi đi toàn là những lô hàng hóa có khối lượng lớn, không liên quan gì đến hàng hóa nông nghiệp, nhưng câu hỏi đã nói ra miệng nên cậu chỉ có thể tiếp tục nói: “Tôi muốn giao thức ăn như các loại thịt, ở đây là nông trường mà, nên tôi giao những đồ ở đây làm ra.”

Cuối cùng Verdi không nhịn được bật cười, Mộc Tử Dục cau mày, chuyện này có gì mà buồn cười?

***

Tác giả muốn nói:

Verdi: "Vì sao em không nói cho anh biết cơ thể em có vấn đề?”(╯‵□′)╯︵┻━┻

Mộc Tử Dục: “Bởi vì chúng ta không quen nhau.” ┑( ̄Д ̄)┍

Hắc Miêu: Vì chuyện này Verdi tức giận bỏ nhà đi bụi, cuối cùng rơi vào ổ kiến rồi chết, để câu chuyện tiếp tục phát triển, tôi cho công khác lên!

Một giây sau, Verdi tức giận sống lại!

Hắc Miêu cảm thấy rất thất vọng.