Chương 26: Thúc giục hạt củ cải nảy mần non

Điều tương tự cũng xảy ra với đám gà con, trọng lượng của chúng ngày càng tăng. Con gà trống lớn nhất trông rất đẹp và uy nghiêm, khi không có cái gì ăn thì nó lắc lư đi qua đi lại, nó nặng gần hai mươi cân, nếu con gà trống màu đỏ này đứng thẳng, nó sẽ cao tới nửa mét. Tất nhiên, giống gà này bình thường đã nặng khoảng ba mươi cân, vị vậy những con ở nông trường của cậu thậm chí còn lớn hơn chúng.

Mộc Tử Dục cảm thấy, nếu tinh hệ này có thể xin kỷ lục Guinness, thì cậu sẽ nộp đơn xin cho những động vật cậu nuôi, giấy chứng nhận lớn nhất thế giới sẽ nấp đầy nhà cậu.

Hunter kéo dây kéo, cậu ấy kéo con thú tai dài màu trắng đen đi dạo một vòng, khi trở về cậu ấy dùng một tay cầm con thú tai dài, để nó vào trong chuồng, vẻ mặt của cậu rất bối rối: “Cậu chủ, tại sao ngày nào tôi cũng dẫn nó đi dạo một vòng mà nó vẫn béo như vậy?”

Mộc Tử Dục bị chọc cười, "Bởi vì nó mỗi lần đều vừa đi dạo vừa ăn, đi ra ngoài không phải để giảm béo, mà để được ăn thêm một bữa nữa.”

Hunter: “...”

Mộc Tử Dục dang hai tay ra, chuyện này chính là như vậy.

Hunter ngơ ngác mở to đôi mắt, nói cách khác những việc cậu ấy làm trong khoảng thời gian này đều bị lãng phí!

Mộc Tử Dục vỗ bả vai của cậu ấy, dùng thân phận ông chủ cổ vũ Hunter, chàng trai trẻ như cậu ấy cố gắng làm việc, mà cậu ấy làm việc nghiêm túc và có trách nghiệm như vậy thì tương lai cậu ấy chắc chắn sẽ vó nhiều thành tựu.

Nói xong cậu đi bộ nhìn khu vực trồng củ cải, mới có ba ngày, cho dù sinh trưởng của cây có nhanh, thì chúng vẫn chưa mọc lên được. Mộc Tử Dục ngồi xổm xuống, cậu lật một ít đất lên nhìn, hạt giống bên dưới thế mà đã nảy mầm rồi.

Nếu bây giờ cậu dùng một ít dị năng để thúc giục sinh trưởng chúng, hôm nay nó có mọc lên cây không?

Ý tưởng này vừa nảy ra, Mộc Tử không nhịn được nữa.

Mộc Tử Dục không dám thử thúc giục hết đám củ cải này, cậu đứng trên mặt đất, cảm nhận sức sống của thực vật đang ở trong đất, cậu chọn mười cây gần mình nhất rồi bắt đầu thúc giục sinh trưởng chúng.

Màu xanh lá của dị năng hệ mộc tượng trưng cho sức sống mãnh liệt, cậu từ tuần chuyền nó vào mặt đất, trong phút chốc Mộc Tử Dục đã cảm thấy nhận được sức sống của mười hạt giống củ cải đang phát triển nhanh chóng. Sau vài lần hít thở, một mầm cây nhỏ xuất hiện trên mặt đất, thế nhưng cậu dùng dị năng thúc giục thật sự mọc ra cây non!

Hai mắt Mộc Tử Dục sáng lên, cậu cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được, nên cậu lập tức xắn tay áo, ấn tay xuống đất, thúc giục thêm một trăm cây củ cải! Chỉ trong chốc lát, một trăm hạt giống củ cải đã nảy mầm, chúng chui ra mặt đất, làm chỗ này biến thành một mảnh chồi non xanh.

Mộc Tử Dục vỗ tay, cậu rất hài lòng với khả năng khống chế dị năng của mình.

"Chậc chậc chậc, cậu đúng là rất giỏi.” Không biết Verdi đã đứng ở đây từ bao lâu, khi thấy Mộc Tử Dục thành công, thì anh mới mở miệng nói chuyện.

Mộc Tử Dục đã hơi miễn dịch với kỹ năng lúc đột nhiên liệu xuất hiện rồi biến mất của anh, ông chủ lớn chính là ông chủ lớn, ngày cả khi đi đường và trèo cửa sổ thì đối phương cũng không gây ra tiếng động nào.

Verdi ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Tử Dục, anh duỗi một ngón tay ra chọc vào mầm cây củ cải, lực tay không nhẹ cũng không nặng, nhưng chỉ một ngón tay mà cây non đã gãy, “Chậc, nó thật yếu ớt!”

Mộc Tử Dục âm thầm trợn mắt, anh làm sai chuyện mà không có ý thức gì à, chẳng lẽ các ông chủ lớn đều thích làm gì thì làm như này à? Cậu nhìn đối phương lại duỗi ngón tay ra, Mộc Tử Dục nhanh chóng nắm cổ tay Verdi: “Anh còn định chọc nữa à? Vừa nãy anh đã làm chết một cây củ cải lớn rồi đấy!” Một hạt giống cũng mất một tinh tệ đó!

Verdi nhìn bàn tay mảnh khảnh trên cổ tay mình, anh hơi nhếch khóe miệng lên, dùng tay trái cầm lại bàn tay này, dùng tay kia lau bùn đất trên ngón tay của Mộc Tử Dục, anh nói chuyện như một người bạn quen biết lâu năm với cậu: “Ước mơ của cậu đã thành hiện thực, cậu có vui không?”

Mộc Tử Dục rút bàn tay của mình về, cậu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, tại sao ông chủ lớn lại làm hành động dịu dàng như vậy, da gà trên người cậu sắp nổi hết lên rồi!

Khi Verdi bị từ chối, anh không khó chịu, ngược lại anh còn cảm thấy hơi vui vẻ. Làm người của anh, đúng là cậu đã khắc những lời anh nói vào xương tủy của mình, cậu không được phép cho người khác chạm vào mình kể cả đầu ngón tay, cậu chỉ là một bé búp bê thuộc về anh thôi. Tuy bây giờ Mộc Tử Dục chưa nhận ra anh, nhưng sự từ chối này khiến anh rất hài lòng.

Mộc Tử Dục nhìn Verdi với ánh mắt càng kỳ quái hơn vừa nãy, chẳng lẽ ông chủ lớn có máu M? Đáng sợ quá!

Verdi thản nhiên ngồi xuống bãi cỏ trên mặt đất, anh vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, ý mời Mộc Tử Dục ngồi xuống đây. Mộc Tử Dục do dự một chút, âm thầm nghĩ nếu cậu từ chối ông chủ lớn này thì tỷ lệ đối phương tức giận và không hợp tóc với cậu là bao nhiêu phần trăm? Trước mắt thì cậu vẫn nên theo ý đối phương là tốt nhất, vì hôm nay đối phương vẫn chưa trả tiền thuê.

Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu nghĩ đến câu chuyện: Trước tiên hãy nói đến chuyện mười đồng tiền!