Chương 27: Tuyển lập trình viên

Nhưng hình như Verdi chỉ muốn ngồi với cậu như này, anh không nói chuyện gì cả. Mộc Tử Dục không biết nên nói chuyện gì, hai người ngồi trên mặt xem từng cơn gió thổi qua trong mấy phút, cuối cùng Mộc Tử Dục không nhịn được nữa, cậu đăng nhập vào tinh võng, xem trang Web mà mình đã đăng ký, ngoại trừ cái tên Web nổi bật, còn lại trong trang Web chưa có gì cả, vừa nhìn là biết "Quản lý kém”.

"Ông chủ lớn…anh Verdi, người của anh có ai biết xây dựng trang Web và chạy quảng cáo không?” Mộc Tử Dục luôn tin rằng, trong chiến hạm của ông chủ lớn này có rất nhiều người tài giỏi, chỉ cần chọn bừa một người thì họ đều có thể làm được, nếu mượn được một người thì cậu có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Chạy quảng cáo, chụp ảnh, thiết kế đều tốn rất nhiều tiền. Còn nó có phù hợp hay không thì lại là một chuyện khác, nếu nó không hiệu quả thì cậu phải tìm một người khác về chỉnh sửa, còn phải trả tiền.

Cậu hỏi xong nhưng một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời, Mộc Tử Dục quay đầu, thì thấy Verdi đang nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt của anh như đang suy nghĩ gì đó, “Ông chủ lớn? Tại sao cậu nghĩ tôi là ông chủ lớn?”

Khóe miệng Mộc Tử Dục giật giật, vì anh không suy nghĩ có được tính không? Một người coi tiền như rác!

"Ngu ngốc,” Verdi vỗ một cái lên gáy Mộc Tử Dục, trước khi Mộc Tử Dục phản ứng, anh đá vòng tay qua bả vai Mộc Tử Dục, giống như hai người anh em tốt đang ôm nhau, anh gần như ôm Mộc Tư Dục vào trong lòng mình, nói bằng giọng điệu rất chán ghét: “Cậu mở ra nông trường này ra còn phải tự tay làm hết mọi việc à? Cậu thuê người đi, tuyển một người về làm nô dịch, cậu muốn làm cái gì thì bảo tên đó làm cho mình.”

Mộc Tử Dục: “...” Nói cũng có lý đấy, anh dùng hẳn từ ngữ nô dịch này, đặc biệt giống quý tộc!

Ông chủ lớn đúng là ông chủ lớn!

Nhưng mà, anh không cần phải dựa gần cậu như vậy nhỉ? Tuy hai người đã ăn chung vài bữa cơm, nhưng quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, không thể tiến xa hơn, nên tiền thuê đỗ chiến hạm vẫn phải trả!

Mộc Tử Dục đang muốn đẩy ra, thì Verdi đã buông tay của mình ra, anh cau mày tiếc nuối nói: “Trong đám người của tôi có người biết làm trang Web, tuy cậu ta không giỏi chụp ảnh. Nhưng nếu cậu muốn thì tôi sẽ bảo cậu ta học. Sau này nếu cậu không thích ai thì có thể trực tiếp bảo cậu ta, đảm bảo mạng lưới kinh doanh của đối phương trên toàn hành tinh sẽ bị tê liệt.”

Khóe miệng Mộc Tử Dục hơi giật, cậu cúi đầu buồn bã nói: “Không, tôi sẽ tự thuê người, dù sao công việc này cũng phải làm nhiều.” Nghe ông chủ lớn nói, cậu có cảm giác như đang nghe xã hội đen nói chuyện vậy, tâm trạng của Mộc Tử Dục hơi kỳ lạ.

Bị Mộc Tử Dục từ chối, Verdi nhếch môi, anh cảm thấy không vui.

Lại không vui nữa, trong khoảng thời gian ở chung gần đây Mộc Tử Dục đã nhận ra, ông chủ lớn là loại người nói cái gì chính là cái đó, không cho phép người khác nghi ngờ, càng không cho phép người khác phản bác lại mình. Tóm lại tôi đối xử tốt với bạn thì bạn phải đón nhận, còn tôi đối xử không tốt với bạn thì bạn phải nhịn, giống y hệt như giám đốc bá đạo. Hơn nữa tốc độ trở mặt của anh rất nhanh, có thể nói không vui không buồn, không cẩn thận mà nói phải câu nào làm anh tức giận, thì anh sẽ trở lên không vui.

Không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, anh chỉ cần bản thân mình thoải mái là được.

Mộc Tử Dục âm thầm thở ra một hơi, chợt cô nhớ ra một cậu: “Có lẽ đây mới chính là ông chủ lớn.”

Mộc Tử Dục đã sớm đăng bài tuyển nhân viên trên nền tảng tuyển dụng: Nông trường đang cần tuyển một nhân viên có kỹ thuật chụp ảnh, biết quản lý trang Web, biết chạy quảng cáo, nếu tốt hơn nữa thì có kỹ năng hacker, để ngăn chặn sự tấn công của bên ngoài.

Yêu cầu là một người trung thực, nghe lời ông chủ, anh ở cùng ông chủ, bên trong nông trường có một lâu đài cổ lớn, nhân viên có thể chọn phòng ở.

Ngoài ra, mức lương hiện tại chỉ có ba nghìn tinh tệ một tháng, sau này sẽ tăng lương theo tình hình phát triển của nông trường, sau khi nông trường kiếm được lời qua tiếng lại nhuận, ông chủ sẽ phát bao lì xì đỏ, lì xì lớn này nhỏ thì tùy theo tình huống lúc đó.

Cho nên, nông trường thực sự đang tuyển người, chúng tôi không nói dối hay lừa dối, nếu bạn quan tâm vui lòng liên hệ với chúng tôi.

Phía dưới Mộc Tử Dục để lại hai số liên lạc, một số của cậu, một số của bác Nghiêm.

Sau khi đăng nên Mộc Tử Dục cảm thấy hơi lo lắng, cậu thấy người khác tuyển nhân viên đều là những người tài giỏi, các công ty lớn cũng đang tuyển nhân viên, bài đăng của cậu giống như của một tên quê mùa bị lọt giữa những người tài giỏi, còn là bài đăng tuyển nhân viên cho nông trường không được người khác quan tâm, vì mức lương thấp, cậu không biết liệu có ai đến đây ứng tuyển không.

Nói thật, Mộc Tử Dục không có hy vọng về chuyện này.

Sau khi kiểm tra lại chu kỳ sinh trưởng của cây củ cải, thì thấy nó là bảy mươi ngày, Mộc Tử Dục hơi lo lắng, cậu cảm thấy nó quá chậm!

Cậu biết trong quyển sách minh họa có một loại phân bón, có thể rút ngắn thời gian sinh trưởng của thực vật, Mộc Tử Dục liếc nhìn Verdi đang ở bên cạnh mình, đối phương đang ở đây, nên cậu không thể lấy quyển sách minh họa ra.