Chương 37: Cậu có bạn trai chưa?

“Xin hỏi, đây có phải nông trường Lama Glama tiến đến xã hội chủ nghĩa không?” Người hỏi nhìn vào bản đồ, sau đó nhìn vào vài cái chuồng và ruộng củ cải trên mặt đất, cậu ấy đột nhiên cảm thấy không chắc chắn, nông trường này, giống như mới bắt đầu xây dựng.

Hunter gật đầu, nhìn phong cách ăn mặc sành điệu của đối phương, cậu ấy còn nghĩ Kerry đã quay về đây.

Đối phương cũng có mái tóc màu đỏ, nhưng nó ngắn hơn Kerry một chút, hình như đây là màu tóc sẵn có của đối phương, đối phương rất cao, nước da hơi đen, đôi mắt hơi đỏ ngầu, giống như không ngủ đủ giấc nên trông đối phương rất mệt mỏi. Nhưng mà anh ấy ăn mặc rất độc đáo, anh ấy mặc môi trường bộ quần áo ăn xin lộ cả da thịt, trong anh ấy còn không đứng đắn bằng Kerry.

"Bé lùn, tôi đến đây để phỏng vấn, ông chủ của cậu có ở đây không?”

"Ồ, đến rồi à! Anh là Hermann?” Mộc Tử Dục nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, khi nhìn thấy người trước mặt, khóe miệng của cậu lập tức giật giật, được rồi, người này chắc sẽ có tiếng nói chung với phong cách ăn mặc của Kerry.

"Ha ha ha tôi kiếm lời rồi, không ngờ ông chủ của mình lại là một người đẹp!” Hermann vỗ tay, anh ấy ngửa mặt lên trời cười to ba cái, đôi mắt sáng lên khi nhìn Mộc Tử Dục, Hunter cầm chiếc chậu sắt đứng chặn trước người Mộc Tử Dục, cắn răng tự cổ vũ bản thân, nếu người này đám nhào đến đây, cậu ấy sẽ dùng hết sức đá vào chim nhỏ của anh ấy.

Hermann xoa xoa tay, hoàn toàn không để ý đến Hunter thấp bé, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộc Tử Dục, anh ấy hưng phấn nói: “Ngày hôm qua chúng ta đã bàn bạc xong, lương một tháng là ba nghìn tinh tệ, bao ăn bao ở và tôi có thể ở trong lâu đài cổ, tôi không còn thắc mắc nào. Chỉ là ông chủ, cậu có bạn trai không?” Hermann rũ rũ cái quần ăn xin của mình, không sợ lộ da thịt, anh ấy đi một vòng trước mặt Mộc Tử Dục, anh ấy giống con công đực đang vội vàng mời chào bản thân, "Tôi, tôi đang độc thân!”

"Hermann,” Mộc Tử Dục nheo mắt cười nói: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề riêng tư, anh có làm chuyện gì phạm pháp, hay đắc tội một người nào đó, rồi chạy đến đây để tránh né kẻ thù không?”

Nụ cười trên mặt Hermann dừng lại, anh ấy Nghiêm túc lắc đầu: "Không có!”

Mộc Tử Dục bật cười, ba nghìn tinh tệ đã có thể tuyển được một người trẻ tuổi như vậy, còn là một hacker, tám mươi phần trăm mà đắc tội người khác, rồi chạy đến chỗ cậu để trốn tránh.

"Tôi thề! Tôi tuyệt đối không có!” Hermann dùng vẻ mặt vô tội nhìn Mộc Tử Dục, cậu ấy chắp tay trước ngực và cầu xin nói: “Tôi chỉ đến để phỏng vấn thôi, ông chủ, xin hãy nhận tôi đi!”

"Chúng ta đi đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện nghiêm túc.” Mộc Tử Dục làm tư thế mời đối phương, dùng mỉm cười che dấu đi tính toán trong ánh mắt của mình.

Nửa tiếng sau, Mộc Tử Dục cười tủm tỉm vỗ bả vai Hermann, “Rất tốt rất tốt, trước tiên hãy xây dựng trang Web nông trường của chúng ta, trong hai ngày này tôi muốn nó hoạt động, có thể bắt đầu kiếm lợi nhuận, tôi tin tưởng anh, Hermann.” Vốn câu nghĩ người này đã đắc tội ai đó nên mới phải trốn tránh đến đây, sau khi nói chuyện xong Mộc Tử Dục mới phát hiện ra đối phương có lẽ là cậu chủ của một gia đình nào đó đang trộm đi đến đây, nhưng mà anh ấy không phải là người quá ngốc, ngoài mấy lời nói khách sáo cũng không lộ ra thông tin gì

Trên mặt Hermann lộ ra vẻ tuyệt vọng, “Ông chủ, có ai nói với cậu là cậu có tiềm chất làm thương nhân không? Một tháng hai nghìn tinh tệ, số tiền này không đủ cho tôi bảo trì thiết bị của mình.”

Mộc Tử Dục xòe tay ra: "Chưa có ai nói cả, anh là người thứ nhất nói câu này.”

Khuôn mặt của Hermann đổi thành vẻ mặt mê trai chỉ trong một giây, “Nếu như vậy, thì tôi quá vinh dự! Ông chủ, tôi có một câu hỏi nghiêm túc muốn hỏi cậu.”

Mộc Tử Dục trở lên nghiêm túc: "Anh nói đi.”

Hermann: "Cậu có bạn trai chưa?”

Mộc Tử Dục sửng sốt một chút, không còn cách nào nói: “Hành động quấy rối ông chủ sẽ bị trừ lương, anh xác định muốn biết chuyện này?”

Hermann gật đầu như băm tỏi: “Kể bả bán mình cả đời thì tôi cũng muốn biết!”

Mộc Tử Dục: “...” Mẹ kiếp.

Hai tiếng sau, Mộc Tử Dục nhìn vào trang Web Hermann đã làm xong, cậu lập tức vui mừng: Cậu nhặt được kho báu rồi!

"Chỉ cần sửa đổi một chút nữa là được, xem ra ngày mai chúng ta có thể chính thức mở cửa!” Mộc Tử Dục kiểm tra xong, cậu rất tự tin.

"Ông chủ, cậu thấy thế này được chưa.” Hermann sửa lại trang Web một lần nữa theo yêu cầu của Mộc Tử Dục, sau khi làm xong thì chia sẻ cho Mộc Tử Dục đang ngồi uống hồng trà và ăn đồ ăn nhẹ, anh ấy than thở những gì người đẹp bảo chú ý, trang Web của nông trường phải theo phong cách nhẹ nhàng và thanh lịch.

Cục lông béo dưới chân anh ấy là một con gấu trúc khổng lồ trong truyền thuyết, một con gấu chiến đấu có nguy cơ tuyệt chủng, cấp độ nguy hiểm ở mức cao nhất, mỗi một con đều có giá trị rất cao, hơn nữa dù bán nó thì cũng không có ai mua, có thể nuôi loài gấu này như thú cưng, xem ra ông chủ nhỏ không phải là người có tiền bình thường. Hơn nữa! Cậu còn nắm ngọn tóc của anh ấy, uy hϊếp bắt anh ấy ký một loạt hợp đồng không công bằng, mỗi tháng chỉ cho anh ấy hai nghìn tinh tệ tiền lương!