Chương 38: Quảng cáo thú tai dài

Mộc Tử Dục ấn mở quang não, xem xong một lần thì cậu nhếch khóe miệng lên, chân thành khen ngợi: “Không tệ.”

Bảng hiệu trên trang Web đã được dựng lên, trang trí rất đẹp, theo yêu cầu của Mộc Tử Dục, tên của nông trường phải dễ nhớ để khi người khác nhìn vào là nhớ luôn, bắt buộc phải có ba con Alpaca, hai con lớn và một con nhỏ, hơn nữa chúng phải dễ thương!

Hermann không biết Alpaca là con gì, nên Mộc Tử Dục đã chụp một bức ảnh từ quyển sách minh họa của mình, để cho anh ấy tham khảo rồi tạo ra một phiên bản chibi của nó, kết quả cuối cùng rất tốt, nhìn bọn chúng rất dễ thương.

Hermann nhìn khuôn mặt tươi cười và hài lòng của Mộc Tử Dục, đột nhiên anh ấy cảm giác mình bị lừa cũng không sao, cho dù không có tiền lương, là một người mê sắc đẹp cấp độ cuối, mỗi ngày được ngắm người đẹp, thì anh ấy làm không công cũng được. Ông chủ nhỏ là một người đẹp hơn những tấm ảnh người đẹp được lưu ở trong quang não của anh ấy.

"Thật ra, tôi nghĩ nếu thêm bức ảnh 3D của ông chủ vào trang bìa của nông trường, thì nó sẽ hấp dẫn hơn.” Hermann xoa tay, nghiêm túc đưa ra lời khuyên, anh ấy mỉm cười đi đến gần Mộc Tử Dục, “Tôi có thể chụp ảnh cho cậu, tôi đã có chứng chỉ nhϊếp ảnh.”

Bác Nghiêm giơ một cây cải nhỏ lên, nghiêm nghị phản đối, “Không thể! Đây không phải là đang tìm bạn đời trăm năm, tại sao có thể để cậu chủ lộ mặt!” Ông ấy không thể để cậu chủ bán mặt như những người bán rẻ tiếng cười đó!

"Thật ra cháu cũng không quan tâm đến chuyện này.” Mộc Tử Dục sờ cằm, chỉ cần kiếm được tiền, thì cậu cũng không kiêng kỵ chuyện này.

"Tuyệt đối không được! Bá tước ở trên thiên đường sẽ không tha thứ cho cậu, không cẩn thận nửa đêm ông ấy sẽ dẫn cậu đi từ trong giấc mơ!” Bác Nghiêm tức giận trừng mắt nhìn Hermann, xé nát cây cải nhỏ trong tay thành hai mảnh, giống như một con mèo già đang tức giận, trông rất hung ác.

Hermann nhanh chóng lùi lại một bước, xấu hổ cười nói, “Vậy thì, chúng ta bỏ qua chuyện này đi.”

Mộc Tử Dục cũng chỉ có thể bỏ cuộc: “Kế tiếp chúng ta sẽ quảng cáo thú tai dài, để bán được bao nhiêu thì phải dựa vào anh rồi, nếu làm tốt chuyện này thì tôi sẽ phát tiền thưởng cho anh.” Tiền lương ít, có thể thêm tiền thưởng, muốn kiếm được tiền thì phải làm việc chăm chỉ. Đám thú tai dài con đã nặng đến 30 cân, chúng to gấp ba lần so với thú tai dài bình thường, trước tiên nông trường sẽ bán chúng ra ngoài, sau khi hồi vốn về, nông trường sẽ hoạt động ngay lập tức.

Hermann lấy một cây kẹo mυ"ŧ từ trong túi ra, chấp nhận số phận đồng ý, bây giờ muốn anh ấy làm chuyện gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi anh ấy đi! Với tư cách là một người giỏi các công việc, anh ấy đã mang theo thiết bị riêng của mình, nên anh ấy lập tức tìm kiếm thông tin và tạo quảng cáo cho thú tai dài.

Tổng kết cuối cùng thì như thế này: Lecithin trong thịt thú tai dài không thể thiếu trong sự phát triển của con người, nó có tác dụng tăng cường và cải thiện trí thông minh, đồng thời có thể ngăn ngừa bệnh đãng trí của người lớn tuổi! Thường xuyên ăn thịt thú tai dài có thể tăng cường thể chất, cơ bắp săn chắc, bảo vệ hoạt động của tế bào da, vừa giúp đẹp da vừa bảo vệ sức khỏe! Thịt thú tai dài có rất nhiều các chất ABCDE, có thể giúp trẻ nhỏ phát triển khỏe mạnh, hỗ trợ người lớn tuổi sống lâu hơn, phù hợp cho cả nam nữ già trẻ!

Thú tai dài của nông trường Lama Glama không chỉ có các công dụng trên, do thú tai dài được ăn bằng cỏ tươi mà dị năng hệ mộc tỉ mỉ chăm sóc, nên trong cơ thể chúng không chứa bất kỳ tạp chất nào, sau khi trưởng thành nó có khối lượng từ 30 cân trở lên. Để nhanh chóng thu hồi vốn, nên nông trường áp dụng chính sách lợi nhuận ít và tiêu thụ nhanh, đảm bảo khi mua bạn sẽ không bị lỗ hoặc bị lừa, chỉ có 19,9 tinh tệ một cân!

Sau khi đọc xong Mộc Tử Dục chỉ vào chỗ cuối cùng, “Anh thêm một câu nói dễ thương và thân thiện với mọi người hơn, đừng cứng ngắc như vậy, thời buổi này khách hàng chính là thượng đế.”

Hermann ngậm một cây kẹo mυ"ŧ trong miệng suy nghĩ một lúc lâu, rồi anh ấy ghi thêm một câu: Xin hãy kiềm chế và mua tôi đi ~ (づ ̄3 ̄)づ

Mộc Tử Dục: “...” Tại sao cậu cảm thấy nó hài hước rẻ tiền như vậy nhỉ?

Trong lúc ăn bữa trưa, thiết bị đuổi chim đã được lắp đặt trong nông trường, Hunter không có việc gì làm, nên cậu ấy treo tấm vải đen lên cành cây, tự tay làm một hình nộm. Để trông chân thực hơn, cậu ấy thậm chí còn vẽ một chiếc mặt nạ rồi dán nó lên, khi gió thổi thì tấm vải đen sẽ bay lên. Mộc Tử Dục ở phía xa nhìn thấy nó, cậu lập tức vui vẻ, nếu một người nhát gan chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy nó vào ban đêm, nó bay lơ lửng giống như Voldemort, khi gió thổi qua thì nó lắc lư theo một hướng, nếu bật một đoạn nhạc thì trông nó như đang nhảy theo bản nhạc: "Boom ~ Shakalaka."

Ha!

Mộc Tử Dục bật cười bởi trí tưởng tượng của mình, người nhút nhát nhất ở chỗ này là Hunter, sẽ rất thú vị nếu cậu ấy sợ hãi.

Sau khi ăn xong, Hermann mới nhớ tới hỏi Mộc Tử Dục: “Lâu đài lớn của chúng ta ở đâu? Tôi sẽ sống ở chỗ nào?”

Mộc Tử Dục chỉ xuống dưới chân: “Đây không phải là lâu đài lớn à?"