Chương 39: Bắt đầu đào ao

Vẻ mặt của Hermann trở lên bối rối: “Đây là lâu đài ma mà! Ông chủ, cậu có chắc khi trời mưa lâu đài sẽ không bị rột không? Còn không biết nhà vệ sinh của chúng ta, khụ khụ.” Đột nhiên nghĩ đến chuyện nào đó, Hermann nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Mộc Tử Dục nheo mắt, cậu cảm thấy mình lên trừ thêm tiền lương của người đối diện.

Đối với nhân viên mới đến, Hunter rất nhiệt tình, cậu ấy kéo Hermann sang bên cạnh mình, “Chỗ này có rất nhiều phòng, cậu chủ nói, anh có thể tự chọn phòng, nhưng anh phải tự dọn dẹp. Đừng sợ bị rột, chú Mike sẽ sửa chữa.”

Hermann bị Hunter có sức lực lớn kéo đi, anh ấy cảm thấy mình như một con cừu non không cẩn thận đi vào ổ sói.

Mặc dù Hermann là một người yêu cái đẹp, nhưng trang Web do anh ấy tạo ra rất tốt, trong đêm nay nó đã thu hút rất nhiều người xem, Mộc Tử Dục ấn vào kiểm tra, cậu thấy hầu hết mọi người chỉ vào xem rồi rời đi, không ai có ý định mua, thời gian của người xem lâu nhất tầm hơn mười phút, cậu lớn mật đoán, nếu đối phương không phải quên rời đi sau khi ấn vào trang Web, thì có nghĩa người này đang do dự, không biết có nên mua hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tử Dục vỗ bả vai Hermann, cậu cười híp mắt nói: “Hermann, anh tạo thêm một mục chăm sóc khách hàng đi, để cho người có ý định mua nhắn tin hỏi sản phẩm. Tôi tin tưởng anh, đến gần tối tôi sẽ trở về kiểm tra kết quả. Hùng Thiên Bá, chúng ta đi thôi!”

Bị gọi tên Hùng Thiên Bá vặn vẹo mông đuổi theo, chờ Mộc Tử Dục lấy thiết bị di chuyển từ trong nút không gian ra, nó nhanh chóng bò lên ghế sau, dùng móng vuốt ôm eo Mộc Tử Dục, giống như đang đi hóng gió, mở miệng cười to, để lộ ra một cặp răng nanh nhỏ.

“Đi thôi! Chúng ta đi đào ao!”

Thiết bị di chuyển của Mộc Tử Dục được Verdi để lại, đây là mẫu xe nhẹ nhất, nó gần giống với xe máy, khi ấn nút thì nó sẽ có một lớp vỏ bảo vệ trong suốt bao chùm xung quanh, nó bọc người ở bên trong giống như một quả trứng.

Bác Nghiêm nhìn Mộc Tử Dục trở lên Hùng Thiên Bá trên chiếc thiết bị di chuyển, giống như một quả trứng đà điểu sắp bay ra ngoài, ông ấy đứng phía sau hét lớn: “Cậu chủ chạy chậm thôi! Chú ý an toàn!”

Mộc Tử Dục không nghe thấy gì, cậu đột ngột quay xe, làm Hùng Thiên Bá đang ngồi bị bay lên, nó lăn lộn trong lớp vỏ bảo vệ trong suốt, bác Nghiêm đang đứng trên mặt đất cảm thấy trái tim mình ngừng đập một chút, ông ấy buồn bực khi Mộc Tử Dục đã học xong cách điều khiển loại xe này, mà vẫn làm những hành động nguy hiểm như vậy!

Không ai biết rằng, Mộc Tử Dục là người thích các bộ môn thể thao mạo hiểm, đặc biệt là bộ môn đua xe trên sa mạc, thử thách tốc độ sinh tồn của mình trên vùng sa mạc rộng lớn, đuổi theo hoàng hôn, ngắm nhìn làn khói trên sa mạc, đó là một trải nghiệm độc đáo. Đáng tiếc cậu không chơi nó rất lâu rồi, mấy năm ở mạt thế trước khi trọng sinh, phương tiện giao thông trong nước gần như bị gián đoạn, không ai còn sức lái xe đến sa mạc để đua. Đến bây giờ cậu mới được cầm lái một chiếc xe tốc độ như xưa, cảm giác rất tốt. Nếu có người đua xe với cậu, thì càng vui hơn.

Chú Mike đã đứng đợi sẵn ở khu vực được chọn, xung quanh để nhiều máy móc lớn. Mộc Tử Dục phanh gấp ở trước mặt đối phương, cậu mỉm cười nhìn chú Mike đang giật mình, “Chú Mike, chú cứ đào theo bản vẽ mà tôi đưa cho chú, đào lớn hơn cũng không sao, dù sao tương lai chúng ta cũng mở rộng thêm.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh chính xác, chú Mike lập tức dẫn người đi đào ao, bởi vì con sông cách chỗ này 500 mét, nên bọn họ quyết định dồn toàn bộ người đào bên bờ sông, để tránh mất thời gian trong việc vận chuyển đất.

Mộc Tử Dục không thể giúp đỡ trong quá trình xây dựng cụ thể, nên cậu chỉ đơn giản trở Hùng Thiên Bá đua xe, sau khi chạy vài vòng thì cậu đột nhiên nhận ra cơ thể của cậu đã khỏe hơn trước đây rất nhiều, cậu vận động như vậy mà vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này Verdi luôn tìm nghĩ cách đưa thức ăn cho cậu, anh còn cho cậu bình thuốc kia, trong lòng Mộc Tử Dục cảm thấy hơi khó chịu, anh thậm chí rời khỏi đây mặc không nói một câu tạm biệt nào, chẳng lẽ anh có nhiệm vụ bí mật?

Hùng Thiên Bá vòng qua phía sau Mộc Tử Dục, đặt hai móng vuốt lên vai cậu, nó cố gắng bò lên trên, muốn cậu cõng trên lưng.

Mộc Tử Dục bị nó làm phiền, không còn tâm trạng để suy nghĩ chuyện này nữa, cậu kéo nó ra từ phía sau, cậu cọ mặt vào nó rồi hôn nó một cái, khiến cho con gấu trúc béo ngẩng mặt lên và liên tục cọ xát Mộc Tử Dục.

Mộc Tử Dục sờ lỗ tai của nó, “Cha ruột của nhóc không có tình bạn gì cả, nói đi là đi luôn, nhóc đừng bắt trước anh ấy, hôm nào đó không nói câu nào trộm trốn đi.”

Vừa nói xong, Mộc Tử Dục cảm giác được một đợt rung chuyển quen thuộc, đây là cảm giác giống như có một chiếc chiến hạm đang đỗ xuống.

Mộc Tử Dục: “...”

Hùng Thiên Bá hình như phát hiện ra điều gì đó, nó đang ôm vai Mộc Tử Dục, thì đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía sau lưng Mộc Tử Dục, sau đó dùng đôi chân ngắn củn chạy ra ngoài.