Chương 41: Tôi muốn ở chung phòng với cậu

Mộc Tử Dục không thoát ra được, cậu cảm nhận được sát ý khiến mình dựng tóc gáy, đang bùng phát từ cơ thể của Verdi, ngay cả mùi bạc hà dịu êm trên cơ thể đối phương cũng trở nên cực kỳ hung hãn, đồng Tử của cậu lập tức co rút lại.

"Phì!” Verdi đột nhiên bật cười, anh giơ tay xoa tóc Mộc Tử Dục, cười nói: "Nếu tôi nổi điên ăn cậu, thì cậu có sợ tôi không?”

Mộc Tử Dục ôm trán, anh không cần phát bệnh, bây giờ anh giống như một người bị bệnh tâm thần vậy! Ông trời ơi sao ngài không cử người đến đây đón người này đi!

Mộc Tử Dục trả lại tấm thẻ tinh tệ cho Verdi, "Anh muốn ở đây bao lâu cũng được, số tiền này anh cầm về đi, tôi không thu tiền của bạn bè.”

Verdi nheo mắt, "Nhanh như vậy cậu đã thừa nhận chúng ta là bạn bè, nếu người khác cho cậu nhiều tiền hơn, thì cậu có bị người khác lừa không?”

Người này lại không vui nữa rồi, không biết tại sao anh lại không vui. Mộc Tử Dục bóc một hạt dẻ, cậu trực tiếp nhét nó vào trong miệng Verdi, ông chủ lớn à anh bình tĩnh một chút đi, vui buồn thất thường cũng là một loại bệnh đấy, cần phải chữa.

Ăn hạt dẻ do chính Mộc Tử Dục bóc vỏ, trong nháy mắt Verdi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh cầm tay Mộc Tử Dục một lần nữa, đặt tấm thẻ tinh tệ vào trộn lòng bàn tay của cậu, “Không phải chỉ có một mình tôi sẽ ở đây, chúng ta là bạn bè lên cậu không thu tiền, nhưng nhóm cấp dưới của tôi thì cậu phải thu. Cậu dám nói bọn họ cũng là bạn bè của cậu không?” Giọng nói của Verdi dần trở nên nguy hiểm, nếu cậu không phân biệt được gần gũi và không thân, thì anh sẽ đè cậu nhóc ngốc này ra rồi tét mông.

Đáng tiếc, Mộc Tử Dục không cho anh cơ hội tét mông, sau khi do dự một chút thì cậu đã cất tấm thẻ kia vào trong túi, cậu nhanh chóng viết một bản hợp đồng, di chuyển cánh tay đeo quang não về phía trước mặt Verdi, ý bảo đối phương ký tên và ấn dấu tay, thái độ của cậu rất chân thành.

Tóm lại số tiền này đã đưa cho cậu, cậu không thể để anh hối hận đòi trả lại, nên cậu phải làm việc nhanh chóng

Verdi bất đắc dĩ ký tên và ấn dấu tay, một lần nữa trong đầu anh đã đổi mới về sự tham tiền của Mộc Tử Dục.

"Tôi đã để chiến hạm đỗ cách xa lâu đài một chút, nhưng nếu ở trên đó mãi thì cũng không tiện, tôi có thể sống trong lâu đài của cậu được không?” Verdi ký tên xong, thì dùng giọng điệu đàm phán hỏi Mộc Tử Dục.

Mộc Tử Dục gật đầu: "Bên trong có rất nhiều phòng trống, anh muốn ở phòng nào cũng được.”

Verdi: "Tôi muốn ở chung một phòng với cậu.”

Mộc Tử Dục: “...”

Verdi nhìn thấy sắc mặt Mộc Tử Dục cứng đờ, anh cười lớn, anh nhéo mặt Mộc Tử Dục, nhướng mày nhéo mặt với cậu, “Tôi đùa cậu thôi, tôi sẽ sống ở phòng bên cạnh cậu.”

Mộc Tử Dục gạt tay Verdi ra, cậu thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ nói: "Chỉ cần buổi tối anh đừng mở cửa sổ ra dọa tôi, thì anh muốn làm gì thì làm.”

Verdi nhanh chóng viết vài chữ vào bản hợp đồng, sau đó đưa cây bút cho Mộc Tử Dục, ý bảo cậu ký tên.

Mộc Tử Dục: “...” Đột nhiên cậu cảm thấy thấy cậu đang tự đào hố chôn mình.

"Không được! Cậu chủ, cậu đã đến tuổi kết hôn, làm sao có thể ở chung với một người đàn ông xa lạ được?” Bác Nghiêm chỉ vào căn phòng do Verdi chọn, bên ngoài có một ban công rộng lớn, nhưng nó cũng là ban công của phòng Mộc Tử Dục. Nói cách khác, bọn họ không ở chung một phòng khi bước vào, nhưng thật ra hai căn phòng của bọn họ vẫn thông với nhau, chuyện này có khác gì ở chung với nhau đâu?

Mộc Tử Dục vỗ tấm lưng đang thở mạnh phập phồng của bác Nghiêm, "Bác Nghiêm, bác bình tĩnh đã, tức giận sẽ có hại cho sức khỏe!” Hiện tại đã có quy định kết hôn đồng giới, thật sự làm mọi người thoải mái hơn, bây giờ các cặp yêu nhau không còn bị mọi người xung quanh lan truyền là tình anh em nữa.

Râu bác Nghiêm dựng đứng lên: “Cậu chủ tỉnh táo lại đi, đôi mắt của cậu đã biến thành tinh tệ rồi!” Đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị rồi mới đến đây, nếu không tại sao đối phương lại chọn căn phòng này, còn bảo Mộc Tử Dục ký tên trước, để cậu không thể đổi ý.

Mộc Tử Dục sờ đôi mắt của mình, cậu đã tham tiền đến mức ai cũng có thể nhận ra à?

Verdi đứng ở sau lưng Mộc Tử Dục, anh mỉm cười nhìn bác Nghiêm dậm chân, nhìn ông ấy đang được Mộc Tử Dục an ủi, anh nhìn sâu gáy Mộc Tử Dục rồi nở một nụ cười, trông rất lộ liễu.

Bác Nghiêm suýt nữa ngất đi vì tức giận.

Verdi đặt bàn tay lêи đỉиɦ đầu Mộc Tử Dục, anh xoa đầu cậu rồi nói: “Ông chủ Mộc đúng là người dễ tính!”

Mộc Tử Dục miễn cưỡng kéo bàn tay của đối phương xuống rồi lắc lắc, cậu không thích đối phương liên tục sờ lên đầu mình, hành động này quá thân mật.

"Anh Verdi cũng là người rất dễ tính!” Anh không chớp mắt ném ra một triệu tinh tệ, như này không chỉ có dễ tính, mà còn là người nhiều tiền thích phá của!

Những người khác nhìn Verdi thoải mái đứng bên cạnh Mộc Tử Dục, mặc dù anh đẹp trai và lịch lãm, nhưng đôi mắt của anh lạnh lùng sắc bén, anh chỉ giống người bình thường khi nhìn Mộc Tử Dục thôi, còn ánh mắt của anh không hề dao động khi nhìn người khác, lúc anh nhìn bọn họ như đang nhìn một vật chết, điều này làm bọn họ theo bản năng né tránh anh, đồng thời nó cho bọn họ một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.