Chương 42: Đây là bạn trai của cậu à

Nghĩ đến hành động vừa rồi của đối phương, những người khác đều dùng ánh mắt đồng tình mà không giúp được để nhìn bác Nghiêm, bọn họ chắc chắn không thể bảo vệ ông ấy.

Hermann dùng vẻ mặt mặt bị tổn thương hỏi: "Ông chủ, đây là bạn trai của cậu à?”

Mộc Tử Dục lắc đầu, hai người bọn họ không phải loại quan hệ đó!

Verdi cũng lắc đầu, anh đột nhiên ôm lấy cổ Mộc Tử Dục từ phía sau, mỉm cười nói: “Không phải bạn trai, mà là chủ nhân.” Mộc Tử Dục là người anh nuôi dưỡng, từ nhỏ cậu đã là của anh, loại quan hệ bạn trai yêu đương bình thường này làm sao có thể giống mối quan hệ của bọn họ, anh muốn nuôi dưỡng cậu cả đời, cậu là bảo bối duy nhất của anh.

Nhất thời Hermann không hiểu câu nói của Verdi có ý gì, nên anh ấy chân thành hỏi: “Anh chàng đẹp trai, anh có bạn trai chưa?”

Sau khi vùng vẫy mấy lần mà không thoát ra được thì Mộc Tử Dục cảm thấy nguy hiểm, cậu nhanh chóng duỗi tay ra, che đi Verdi đứng ở phía sau, cậu tức giận nói: “Anh không được quấy rối khách của tôi, nếu không anh sẽ bị trừ lương!” Người nào cũng dám quấy rối, anh ấy không muốn sống nữa rồi!

Hermann chán nản lùi lại, anh ấy cảm thấy đau lòng, bảo vệ đối phương cẩn thận như vậy, chắc chắn hai người đã có gì đó với nhau rồi.

Diêm Tấu giúp Verdi chuyển nhà, nhìn bộ dạng đổ nát của lâu đài cổ, anh ta không hiểu tại sao người luôn bắt bẻ như Verdi lại chọn sống ở đây? Nếu thật sự thích Mộc Tử Dục, trực tiếp dẫn cậu ấy đi không phải là xong à?

"Boss, anh có muốn sửa chữa lâu đài này không?” Diêm Tấu rất nghi ngờ sau khi Verdi ngủ ở đây một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh anh sẽ dùng một quyền phá nát lâu đài này bởi vì tính cáu gắt lúc rời giường của mình.

Verdi cười lắc đầu, "Không cần, lòng tự trọng của em ấy rất cao, nếu chúng ta sửa chữa cho em ấy, thì chắc chắn em ấy sẽ không vui rồi đuổi chúng ta ra ngoài.”

"Boss, trước kia hai người…” Diêm Tấu nhíu mày, anh ta không nói tiếp nữa.

Verdi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vào buổi chiều đã chuyển sang màu đỏ, hai con chim đang bay vòng quanh trên lâu đài, chúng kết bạn đi với nhau, không biết anh đang nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt của anh trở lên xa xăm, “Chuyện đó đã lâu rồi.”

Diêm Tấu hơi giật mình, anh ta chưa từng nghe Verdi nhắc đến chuyện trước kia của bản thân, anh ta nhân cơ hội hỏi: "Cậu ấy là người của anh?”

"Em ấy là búp bê mà tôi nuôi dưỡng!” Đột nhiên Verdi nheo mắt lại, “Hình như cậu rất hứng thú đến chuyện này, có phải cậu có ý định gì với em ấy đúng không?”

Khóe miệng của Diêm Tấu hơi giật, anh ta nghiêm túc nói: "Không có!”

Verdi nhíu mày, "Em ấy không đáng yêu à?” Người anh nuôi dưỡng đáng yêu như thế, tại sao Diêm Tấu lại nói không có hứng thú, là một người luôn cho rằng Mộc Tử Dục là người tốt nhất, anh nghĩ Diêm Tấu nói không có là do đôi mắt của anh ta có vấn đề!

Khóe miệng của Diêm Tấu lại giật tiếp, anh ta mở to mắt không dám nói dối: “Không đáng yêu, tôi chỉ có thể nói cậu ấy rất xinh đẹp, hiếm khi có một người con trai nào thanh tú như vậy, thậm chí còn xinh hơn con gái.”

"Cậu đánh giá em ấy cao như vậy?” Nụ cười trên mặt Verdi đột nhiên trở lên lạnh lùng.

Diêm Tấu giơ tay lên thề: “Boss, đánh giá cậu ấy như thế nào đều theo quyết định của anh, tóm lại tôi chưa bao giờ có ý tưởng gì với cậu ấy, tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”

Khóe miệng Verdi đột nhiên nhếch lên lần nữa, lần này anh đã hài lòng.

Diêm Tấu mệt mỏi xoa trán, anh ta cảm giác như mình sắp phát điên.



"Anh ấy có tiền, anh ấy thích nghỉ phép thì nghỉ, muốn chữa bệnh thì chữa bệnh, anh ấy là ông chủ của công ty chuyển phát nhanh, nên sau khi khỏi bệnh thì anh ấy sẽ rời đi.” Sau bữa cơm tối, Mộc Tử Dục đứng dựa vào cửa nhà bếp, trong tay cậu cầm một đĩa trái cây ướp lạnh, dùng nĩa gắp một miếng lên, vừa ăn vừa thuyết phục bác Nghiêm đang dọn bát đĩa.

Bác Nghiêm rửa tay sạch sẽ, sau đó đi đến phòng bên cạnh, lấy ra ba nén hương, thắp hương trong đôi mắt bất lực của Mộc Tử Dục, sau đó cúi đầu vái trước ảnh chụp người cha nuôi của cậu.

Động tác đang chờ miếng trái cây vào trong miệng của Mộc Tử Dục dừng lại, vào ban đêm, làm hành động này hình như hơi đáng sợ đúng không?

Động tác của bác Nghiêm vẫn chưa xong, sau khi vái Bá tước Mộc xong, ông ấy quay đầu vái tấm lệnh truy nã, trong miệng lẩm bẩm, “Sát thần phù hộ, xin hãy phù hộ cho cậu chủ của tôi không bị kẻ xấu lừa.”

Diêm Tấu đang đi ngang qua: “...”

Mộc Tử Dục bất lực nhún vai với Diêm Tấu, tỏ vẻ người lớn tuổi luôn thích làm những hành những hành động kỳ lạ mà mọi người không hiểu được. Cậu lặng lẽ đặt đĩa trái cây xuống, nhanh chóng về phòng tắm rửa đi ngủ, không thì trong chốc lát bác Nghiêm sẽ tức điên rồi chuẩn bị tạo trận pháp để chiêu hồn, thật đáng sợ!

Mộc Tử Dục vừa trở về phòng, thì thấy Verdi đang lười biếng tựa vào hàng rào ban công, anh đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Chiếc áo ngủ màu đen được mặc lỏng lẻo trên người, anh chỉ cài hai nút ở giữa, phía trên để lộ xương quai xanh, phía dưới lộ ra cơ bụng, bên dưới đó là chiếc quần ngủ rộng thùng thình, đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, trông anh thật sự giống như người mới vừa trải qua một cơn bệnh vậy.