Chương 7: Nông trường Lama Glama

Khi Mộc Tử Dục hỏi lâu đài này có vấn đề gì không, thì khuôn mặt của bác Nghiêm trở lên nghiêm túc: "Trước đây những người công nhân xây dựng lâu đài này đã biến mất trong một đêm, nếu như có cách nào khác, thì tôi đã không cho cậu chủ ở bên trong này."

Mộc Tử Dục kinh ngạc nói: "Vậy là lâu đài này mới được xây dựng một nửa?"

Bác Nghiêm bất đắc dĩ nói: "Sau khi xảy ra chuyện này ông Bá tước không cho phép xây dựng nữa, tôi không biết chi tiết về chuyện này, tôi chỉ nhớ ông chủ bị ông Bá tước mắng cho một trận, sau đó chuyện này mới dừng lại, nhóm người thiết kế lâu đài đều rời đi, về sau không có ai ở lại đây chăm sóc lâu đài này cả."

Mộc Tử Dục thấy vẻ mặt của bác Nghiêm không giống giả vờ, câu cậu mày và đang tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở đây hơn mười năm trước, thì cậu nhìn thấy Hunter đang dựa vào khung cửa với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cậu ấy mở to đôi mắt nhìn lệnh truy nã ở trong tay bác Nghiêm.

Mộc Tử Dục giật chồng giấy ở trong tay bác Nghiêm, rồi nhét hết chúng vào trong lòng Hunter, cậu vỗ nhẹ vào đầu Hunter, cười híp mắt nói: "Cậu cầm chồng giấy này về làm bùa bình an, thì sẽ không sợ cái gì nữa cả."

"Này! Để lại cho tôi mấy tờ." Bác Nghiêm không bỏ cuộc đuổi theo, khi ông ấy quay đầu lại, thì nhìn thấy Mộc Tử Dục giơ một ngón tay ra, tàn nhẫn chọc thủng đôi mắt của người bên trong bức ảnh.

Bác Nghiêm: "..."

________

[Không đủ điều kiện để mở khóa giai đoạn đầu của nông trường, xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ!]

Mộc Tử Dục chưa từ bỏ ý định, cậu dùng ngón tay chọc vào hình ảnh cây màu xám trong cuốn sách mình học một lần nữa, nhận được câu trả lời như vừa nãy. Mộc Tử Dục hít sâu một hơi, nguồn tài chính ban đầu của cậu là mười nghìn, nhưng cậu vẫn phải đợi bán xong hết đám thú tai dài này thì mới làm được việc khác.

Mộc Tử Dục nhìn vào tấm biển gỗ trống ở chỗ trên cùng phía bên trái của cuốn sách mình họa, cậu quyết định đặt cho nông trường này một cái tên thật hay. Sau khi suy nghĩ một lúc, Mộc Tử Dục quyết định sử dụng tên nông trường trước đây của mình: Nông trường Lama Glama* tiến đến xã hội chủ nghĩa!

*Lama Glama: Lạc đà không bướu

Cậu muốn dùng cái tên này để cảnh cáo bản thân, không được đầu hàng trước thực tế khó khăn, phải tuân thủ kỷ luật đến cùng, kiên quyết không làm giang hồ, kiên quyết không chống đối xã hội!

Đổi cách nói chuyện, Mộc Tử Dục cảm thấy cái tên này cũng rất thích hợp, nông trường Lama Glama tương đương với nông trường Vicugna Pacos*, có cỏ, có bùn, tương lai sẽ có ngựa, quá hoàn hảo!

*Vicugna Pacos: Lạc đà Alpaca

[Lần đầu tiên đặt tên sẽ được miễn phí, nhưng lần thay đổi tên thứ hai sẽ tốn mười nghìn tinh tệ, xin hỏi, bạn có chắc chắn muốn đặt tên Nông trường Lama Glama tiến đến xã hội chủ nghĩa không?]

Mộc Tử Dục không do dự ấn vào phần xác nhận, cậu đăng nhập vào tinh võng, rồi đăng ký một nông trường. Cậu muốn giữ cái tên này trước, nhỡ đâu có người có sở thích giống cậu rồi dùng mất cái tên mà cậu vừa đặt thì sao? Ngoại trừ cái tên này, những thứ khác cậu đều thấy bình thường.

Mộc Tử Dục quyết định, sau này cậu sẽ xây một tòa tháp cao trong nông trường, chuyên dùng cho việc treo biển quảng cáo, trên đó có đèn neon bảy màu, buổi tối nó sẽ chiếu sáng lấp lánh, nó chói sáng đến mức chỉ cần bước lên hành tinh này, thì người đến đã có thể nhìn thấy dòng chữ Lama Glama. Trên tấm biển phải có ba con linh vật là lạc đà Alpaca, hai con lớn và một con nhỏ trông giống như là một gia đình.

Bác Nghiêm và Hunter đều bối rối sau khi nghe lời giải thích của Mộc Tử Dục, mặc dù bọn họ không hiểu ý Mộc Tử Dục muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Mộc Tử Dục, giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt của cậu, không biết tại sao bọn họ cảm thấy cậu rất giỏi.

Bác Nghiêm: "Con lạc đà Alpaca trông rất mạnh mẽ."

Hunter: "Đúng vậy."

Mộc Tử Dục: "Đó chính là linh vật của chúng ta."

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tử Dục đi xem những con thú tai dài mới thả ngày hôm trước, Hunter đang mang một cái chậu đến cho chúng uống nước, khi nhìn thấy Mộc Tử Dục đi đến, cậu ấy ngoan ngoan mỉm cười nói: "Cậu chủ nhìn xem, những con thú tai dài này trông khỏe mạnh hơn hôm qua rất nhiều, đặc biệt là con không có lông này."

Mộc Tử Dục lại lấy một ít cỏ trong quyển sách mình họa rồi ném chúng vào trong chuồng, trong mắt cậu hiện lên sự vui vẻ, đúng là đồ vật trong quyển sách minh họa tốt hơn đồ vật ở bên ngoài, nếu ăn theo cách này, rất nhanh những con thú tai dài này sẽ béo tròn xoe. Sau này cậu có đủ tiền, kích hoạt cây tiên thảo, có khi chúng sẽ càng thích ăn hơn.

Buổi chiều Mộc Tử Dục bắt đầu thiết kế nông trường, nơi này có điện tích khá lớn, khí hậu ôn hòa, điều kiện rất tốt để mở nông trường, cậu không định chỉ trồng các loại rau và nuôi gà.

Cậu vừa thiết kế xong một phần của nông trường, thì Hunter vội vàng chạy đến và nói: "Cậu chủ, chúng ta gặp rắc rối rồi! Mấy con thú tai dài đang đánh nhau!"

Mộc Tử Dục tắt quang não đi, cậu chậm rãi hỏi: "Chúng đánh nhau? Thú tai dài còn có thể đánh nhau à? Không phải chúng sống theo bầy đàn sao?"

Cuối cùng sau khi nghe lời giải thích lắp bắp của Hunter, thì Mộc Tử Dục đã hiểu, hóa ra chuyện này bắt nguồn từ thức ăn.