Chương 6: Tấm lệnh truy nã

Hunter thật sự rất giỏi, đến tối cậu ấy đã tạo được một chuồng hình tròn rộng hơn mười mét vuông, cậu ấu lấy những con thú tai dài ra khỏi l*иg sắt, nhốt từng con vào chuồng, bọn họ không cần phải cho chúng thức ăn, vì cỏ trên mặt đất đã đủ cho chúng ăn trong ba ngày.

Mộc Tử Dục do dự một chút, sau đó cậu lấy một bó cỏ khô miễn phí ở trong quyển sách minh họa, ném vào trong chuồng xem bọn chúng có ăn không.

Chỉ thấy con thú tai dài đực màu đen trắng lần này cuối cùng cũng có phản ứng, nó ngẩng đầu lên, dùng mũi ngửi, xoay người một cách khéo léo, sau đó nằm trên đống cỏ khô như hổ đói vồ mồi, đá những con thú tai dài khác đang đến gần đây, nhe những chiếc răng nanh nhọn của mình ra, thể hiện rõ ràng việc đang bảo vệ thức ăn của mình.

Mộc Tử Dục nhìn thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều, hiệu quả sản phẩm trong quyển sách minh họa khi đến thế giới này cũng không thay đổi, hơi thở thuần khiết của nó khiến tất cả động vật đều thích ăn, nên cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Nghĩ đến đây Mộc Tử Dục lại ném một bó thức ăn thô khác, trong lòng nghĩ chúng nhanh ăn đi, ăn nhiều vào lớn nhanh, to béo thì mới bán được nhiều tiền.

Nhìn thấy Mộc Tử Dục đã làm xong công việc, bác Nghiêm đứng ở cửa, trong tay ông ấy cầm mấy tờ đã được đánh dấu đỏ, ông ấy vẫy tay với Mộc Tử Dục, “Cậu chủ, cậu đến đây một chút.”

“Chuyện gì vậy?” Mộc Tử Dục đi đến nhìn một cái, cậu ngạc nhiên nói, “Lệnh truy nã?”

“Đúng vậy.” Bác Nghiêm nghiêm túc nói: “Vua vũ khí, đây là người buôn vũ khí lớn nhất hiện nay, cũng là thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê đứng đầu, đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Minh Vương, là tội phạm hung ác và nguy hiểm nhất từ trước đến nay ở tinh hệ Edilonia, tiền truy nã của tội phạm này là mười tỷ.”

Mộc Tử Dục thở dài nói: “Mười tỷ đó, quá hấp dẫn, nhưng mà, chúng ta không bắt được người này, mà trong ảnh truy nã cũng không nhìn rõ được mặt người này.” Giọng nói của cậu có chút tiếc nuối.

“Tôi không bảo cậu đi bắt người ta!” Bác Nghiêm bị hoảng sợ bởi câu nói của Mộc Tử Dục, cậu chủ bây giờ đã cần tiền hơn mạng sống của mình rồi sao?

Mộc Tử Dục không nói nên lời, nếu không muốn cậu bắt người này, vậy ông ấy cho cậu xem ảnh của người này làm gì?

Nhìn lại những người trong danh sách truy nã, Mộc Tử Dục không khỏi nhướng mày, đúng là mười tỷ không dễ kiếm như vậy.

Bức ảnh trên tấm lệnh truy nã rất mờ, đường nét khuôn mặt của người này như đang chìm trong bóng tối, hình như đối phương biết bản thân đang bị chụp trộm, nên đối phương dùng ánh mắt sát khí nhìn về phía này, trái tim Mộc Tử Dục nhói lên khi cậu nhìn thấy đôi mắt màu xám nhạt như xuyên qua bức ảnh nhìn về phía cậu, cảm giác này giống như bản thân đang bị thần chết trói chặt.

Chỉ cần nhìn một cái, Mộc Tử Dục đã biết, nhất định người đàn ông này đã gϊếŧ rất nhiều người, nên người đó mới có ánh mắt lạnh lùng như vậy, không khó để tưởng tượng ra tính mạng của người lén chụp ảnh đã gặp nguy hiểm.

Hừ, người đàn ông này còn nguy hiểm hơn vua tang thi!

Bác Nghiêm cảnh cáo: “Nghe nói gần đây vua vũ khí đã đến Đế Quốc Canteres, nên cậu chủ gần nhất đừng đi ra ngoài, nhưng cậu chủ không cần lo lắng quá, chúng ta ở rất gần Đế Tinh, người này chắc chắn không dám đến đây đâu.” Nói xong bác Nghiêm cầm ra một tuýp keo nhỏ màu hồng, ông ấy nghiêm túc nói: “Tôi định dán hai tờ này trong phòng của cậu.”

Mộc Tử Dục dừng một chút rồi nói, “Tại sao?”

“Trong mười năm này đã không có ai ở lâu đài cổ này, chúng ta hãy dùng hình ảnh của người độc ác nhất trên thế giới để xua đuổi tà ma.” Vừa nói ông ấy định dán nó lên cửa.

Mộc Tử Dục đưa tay chặn cửa lại, cậu cực kỳ không vui nói: “Không được!”

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này một lần nữa, chắc chắn đêm nay cậu sẽ gặp ác mộng, cậu không cần!

Bác Nghiêm không để ý đến sự phản đối của Mộc Tử Dục, ông ấy cần dán lệnh truy nã lên cửa phòng của Mộc Tử Dục, những vấn đề khác có thể nghe cậu chủ, những chuyện liên quan đến an toàn thì phải nghe lời ông ấy, cậu chủ của ông ấy còn quá trẻ.

Điều này có thể xua đuổi tà ma, giữ nhà, tránh tai nạn, còn có thể xua đuổi người xấu, nó còn hiệu quả hơn ảnh chân dung của ông chủ đã mất của ông ấy.

Mộc Tử Dục: “... Có phải lâu đài này có vấn đề gì không?”

**

Tác giả muốn nói:

Công: Cô nói rõ với tôi đi, có phải tôi là người mà cô không muốn gặp nhất đúng không? Tại sao chương hai cô không cho tôi xuất hiện! Có phải cô muốn nằm trong danh sách đen của tôi đúng không!

Miêu: Đây không phải là cậu đã được xuất hiện rồi à? Tôi còn làm ảnh của cậu được dán vào cửa! Tôi nói cho cậu biết, anh công nào mà chuyện với tôi như này thì cuối cùng cỏ trên mộ họ đã cao hơn ngôi nhà ba tầng rồi đấy! Đồ biếи ŧɦái mê muội kia! (Cầm kéo ra)