Chương 5: Nhân viên đầu tiên

Bốn giờ chiều, bác Nghiêm trở về, Mộc Tử Dục nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, cậu thấy bác Nghiêm đang đặt chiếc l*иg nhỏ trên nền đất gồ ghề, bên trong chỉ có bốn con.

“Hôm nay không mua được thú tai dài à?” Mộc Tử Dục hơi kinh ngạc, nó không giống cậu nghĩ. Thú tai dài giống thỏ ở chỗ chúng thích ăn tạp, nhiều người dân thích nuôi vài con trong nhà, lớn lên sẽ ăn thịt, cho nên nó chắc chắn không khó mua.

“Mua được.” Bác Nghiêm lau mồ hôi rồi cười nói: “Phía sau còn nhiều, một con là năm mươi tinh tệ, tôi mua ba mươi con.”

Mọc Tử Dục nắm chặt tay, đắt quá!

Lúc này, một thiếu niên thấp bé xuống phi hành khí, nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc của thiếu niên màu nâu vàng, làn da hơi trắng, thiếu niên nhìn thấy Mộc Tử Dục thì xấu hổ cười một tiếng, thấp giọng nói, “Phần còn lại ở chỗ này.”

Chỉ thấy đối phương dùng một tay xách hai cái l*иg sắt lớn, dễ dàng nhấc thỏ tai dài xuống phi hành khí, chưa kể mỗi con thỏ tai dài đều nặng hơn chục cân, nhưng chỉ riêng bốn chiếc l*иg sắt này chắc phải nặng hơn hai trăm căn, đối phương xách chúng như đang cầm hai cân khoai tây vậy, vừa thoải mái vừa vui vẻ.

Bác Nghiêm hiện nên vẻ tôi làm việc thì cậu chủ cứ yên tâm, ông ấy vỗ ngực đảm bảo: “Cậu chủ muốn thuê một người nhân viên về tôi đã thuê rồi, cậu ấy tên là Hunter, là một đứa trẻ mồ côi ở hành tinh gần đây, cậu ấy bảo không cần phải trả lương cao cho mình, chỉ cần bao ăn bao ở, một người có thể làm việc bằng mấy người khác!”

Hunter ngượng ngùng gãi đầu một cái, cậu ấy hứa hẹn nói: “Việc gì tôi cũng làm được, cậu chỉ giữ tôi lại đi, tôi rất khỏe!”

Mộc Tử Dục nhíu mày, đột nhiên từ trên trời có một chiếc bánh bao thịt rơi xuống cho bác Nghiêm nhặt à? Làm sao có chuyện trùng hợp như này được?

Bị ánh mắt của Mộc Tử Dục nhìn kĩ, Hunter không thể chịu đựng được, cậu chủ ở trước mắt cậu ấy không chỉ xinh đẹp mà cả người còn có khí chất cao quý nhưng không xa cách mọi người, tóm lại nhìn trông rất hiền lành và dễ sống chung, chỉ là đôi mắt của cậu chủ... Giống như một đôi dao nhỏ, đang từng chút xé nát lớp ngụy trang của cậu ấy, và nhận ra câu ấy đang nói dối.

“Thật ra, tôi có thể làm rất nhiều việc, nhưng mà, tôi ăn hơi nhiều.” Hunter đỏ mặt, có chút xấu hổ không nói lên lời. Bởi vì cậu ấy ăn cơm quá nhiều, một mình cậu ấy có thể ăn hết mấy xuất cơm của người khác, trước đây đi làm thêm, tại vì ăn quá nhiều, nên bị đuổi việc.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Tử Dục sửng sốt trong nháy mắt. Hunter tuyệt vọng giãy giụa, cậu ấy vội vàng nói thêm một câu: “Tôi sẽ cố gắng kiềm chế sức ăn của mình, chỉ ăn tám phần...bảy phần no thôi.” Nói đến đây Hunter chán nản cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Thật sự không thể ít hơn nữa, nếu ăn ít hơn thì cơ thể tôi không có sức lực, không thể làm việc.”

“Phì!” Mộc Tử Dục nhịn không được, bật cười ra tiếng, cậu không ngờ cậu nhóc khỏe mạnh như này lại nhát gan như thế. Cậu nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, sau này tôi sẽ mở nông trường ở đây, sẽ có đủ lương thực, cậu chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.” Cậu chỉ vào lâu đài cũ ở phía sau, “Ở đây có rất nhiều phòng, cậu muốn ở đâu cũng được, tự mình dọn một phòng rồi vào ở.”

Thấy Mộc Tử Dục đồng ý, Hunter cúi đầu xuống rồi cảm kích nói, “Cảm ơn cậu chủ! Tôi hứa sẽ ăn ít và làm việc chăm chỉ!”

Mộc Tử Dục mỉm cười nhìn cậu ấy xách ba lô bỏ chạy, câu nhặt một chiếc rễ cây sần sùi trên mặt đất lên rồi chọc vào đuôi của một con thú tai dài lông đen, đối phương chỉ nhìn Mộc Tử Dục một cái, rồi để mặc kệ câu. Những con thú lông dài này có đủ màu sắc vì bọn chúng không chỉ được mua từ một nhà, kích thước của bọn chúng cũng khác nhau. Bọn chúng đều cuộn tròn người lại rồi ngồi im, nhìn cỏ xanh đang lung lay do gió thổi ở bên ngoài l*иg, căn bản bọn chúng không quan tâm tình huống bên ngoài, chỉ cần có người cho bọn chúng ăn là được!

Có một con thú tai dài lông đen pha chút màu trắng, nó thậm chí đang duối móng vuốt ra nhỏ chiếc lá bên ngoài l*иg rồi ăn nó một cách chán đời. Mộc Tử Dục chọc con thú, thì con thú không thèm phản ứng, chỉ ăn mà thôi!

Mộc Tử Dục tặc lưỡi, cậu có ý xấu cầm một chiếc đuôi màu đen pha trắng, rồi kéo kéo chút, cậu rất nghi ngờ đám động vật này không có não.

Thú màu đen trắng nhìn cậu một cái, nó há miệng xoay người muốn cắn một cái, Mộc Tử Dục vội vàng buông tay ra, sự thật đã chứng minh: Nó không phải bị ngốc.

Lúc này bác Nghiêm mỉm cười xách một con thú tai dài màu xám tro gầy gò đi tới, vui vẻ nói: “Người bán rất tốt bụng, họ còn tặng tôi một con nhỏ làm quà.”

Mộc Tử Dục nhịn cười, đây là họ nghĩ nuôi nó thì nó cũng không sống được bao lâu, nên mới tặng cho khách.

“Những con thú tai dài này sẽ trở thành khoản tiền đầu tiên của nông trường chúng ta, chúng ta phải cho nó ăn đầy đủ, ngày mai chúng ta sẽ xây chuồng cho nó. Chúng sống theo bầy đàn, nên xây một chuồng cho chúng ở chung là được.” Mộc Tử Dục ném chiếc rễ cây đi rồi đứng lên, cậu đã thấy Hunter bỏ đồ của mình xuống rồi xắn tay áo chạy ra ngoài, “Bây giờ tôi sẽ xây chuồng, một lát nữa sẽ xây xong.” Là một được thuê chính quy nếu bây giờ cậu ấy không làm việc, thì tối khi ăn cơm cậu ấy rất xấu hổ không dám ăn.