Chương 6

Trái tim quân thư lập tức mềm nhũn một nửa.

Nửa còn lại sau khi trùng đực nhỏ nhắn nói ra câu: "Thật là ngại quá, đã để anh đợi lâu rồi." Thì đã hóa thành một hồ nước, dập dờn trêu chọc nỗi lòng anh ta.

Trùng thần trên cao ơi, một con trùng đực hoàn mỹ như vậy quả thật là bảo vật có một không hai của đế quốc mà!

Quân thư run rẩy vươn tay ngả mũ hành lễ, mặt mày khó nén kích động, giọng nói cũng khàn khàn nói: "Thưa ngài, ngài lo lắng quá rồi. Là tôi làm phiền ngài mới đúng, quả thật xin lỗi ngài!"

Nhà của Noah rất lớn với hai tầng trông vô cùng sạch sẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết mọi bố cục trong nhà.

Sau khi được hắn cho phép, quân thư mang bao tay đắt đầu điều tra theo thường lệ.

Mỗi một cánh cửa đều bị mở ra, mỗi một góc đều bị kiểm tra một cách kỹ càng.

"Thưa ngài, trong căn nhà này còn có người nào ở nữa không?"

Sau khi kiểm tra gian phòng ngủ cuối cùng, quân thử cởi bao tay ra xoay người hỏi.

"Không có, nơi này chỉ có mình tôi."

Noah đặt ly nước lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn về phía quân thư cười híp mắt, răng nanh trắng bóc lấp ló nơi khóe môi.

"Anh vất vả rồi, ngồi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi."

Quân thư không thể chối từ, vươn hai tay bưng ly nước do trùng đực tự tay rót cho mình, sống lưng thẳng tắp ngồi.

Anh ta cúi đầu uống một ngụm, trong nước có bỏ thêm mật ong, ngọt đến nỗi trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào như mật.

Quân thư không dám ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm nước trong ly, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng lắp bắp: "Cảm... Cảm ơn."

"Không có gì."

Noah tò mò hỏi anh ta: "Có tìm được đầu mối gì không?"

Quân thư đáp: "Không có, nơi này của ngài rất an toàn, xin đừng lo lắng."

Tuy nói như vậy, nhưng thực ra anh ta vẫn không điều tra hết, căn phòng như nhà kho để đồ lặt vặt ở góc khóa chặt nên anh ta không thể mở ra.

"Vậy là tốt rồi." Giọng nói của Noah vẫn hết sức dịu dàng như một cọng lông chim nhẹ nhàng phất qua trong lòng anh ta, có thể khiến họ xích lại gần nhau hơn một cách dễ dàng.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy điều tra đến mức độ này, người bỏ trốn chắc hẳn vô cùng lợi hại..."

"Đừng sợ." Quân thư không kiềm được an ủi hắn: "Bên trên đã phát lệnh điều tra cao nhất, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt được y nhanh nhất có thể!"

Noah mím môi gật đầu, thấy anh đổ chút mồ hôi bèn hạ nhiệt độ máy lạnh xuống rồi đưa cho anh ta một cái khăn tay.

Tim quân thư đập thình thịch, nhận lấy khăn tay nhưng không có dùng để lau mồ hôi mà là cẩn thận bỏ vào túi tiền ở sát ngực.

Bọn họ không nói chuyện nữa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Quân thư cúi đầu uống nước, lòng thầm buồn bã không thôi.

Vốn dĩ, bây giờ là thời gian lên lớp của học viện Sannotii, anh ta chắc chắn đã làm phiền đến trùng đực nhỏ.

Mặc dù rất muốn ở chung với đối phương thêm một thời gian nữa... Nhưng không được, anh ta không thể ích kỷ như vậy. Huống chi, anh ta còn có nhiệm vụ của mình.