Chương 9

Thư trùng bị bắt ngửa đầu lên, đường cong khuôn mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn.

Tóc đen con ngươi đen, vết sẹo mờ kéo ngang qua hàng lông mày ở đuôi mắt, đường cong cứng cỏi, khí chất nguy hiểm.

Khoảnh khắc y ngước mắt lên thì vẻ tàn nhẫn trong mắt khiến người ta không rét mà run.

Giờ phút này, khuôn mặt tràn ngập kiêu ngạo mướt mồ hôi trong tầng hầm ngầm này hoàn toàn trùng hợp với ảnh chụp trên lệnh truy nã do quân đội ban bố.

Noah nắm lấy tóc y, nhỏ giọng nói: "Tại sao cậu lại không nghe lời chứ hả... Asmodeus?"

Trong tầng hầm yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc nặng nề.

Đối với câu hỏi của Noah, Asmodeus duy trì sự im lặng, không nói gì.

Nửa dưới khuôn mặt của y, từ sống mũi cao thẳng đến xương quai hàm góc cạnh, đều bị khóa chặt bằng một chiếc còng kim loại sẫm màu.

Những tiếng mắng chửi, gầm gừ, uy hϊếp lạnh lùng... Đều bị nhốt dưới nhiệt độ lạnh lẽo này. Thứ duy nhất có thể lan ra ngoài chính là luồng khí nóng hổi và dồn dập trong hơi thở.

Asmodeus cố gắng hết sức để chống đỡ cơ thể, dưới làn da màu đồng của

y đang nổi lên những đường gân uốn lượn, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đáng sợ.

Khi đối diện với Noah, con ngươi trong đôi mắt đen nhánh kia co lại, tràn ngập khí chất ngang ngược thô bạo, tựa như một con thú dữ chưa được thuần hóa, mãi mãi không nghe lời, mãi mãi không phục tùng.

Bất cứ ai muốn đến gần đều phải đối mặt với nguy cơ bị cắn bởi hàm răng sắc nhọn.

Đối diện với ánh mắt như vậy, nội tâm bình tĩnh của Noah nổi lên gợn sóng, hắn xoa ngực, cảm thấy nhịp tim mình đập hơi nhanh hơn một chút.

Rốt cuộc là bởi vì phẫn nộ hay là bởi vì hưng phấn, chính hắn cũng không biết.

Hai ngày trước, Noah đi theo thư phụ thượng tướng Sagu đến quân khu số 1.

Ở trong ngục giam, hắn gặp được Asmodeus lần đầu tiên.

Đối với Noah mà nói, thư trùng không có gì đặc biệt.

Nhưng thư trùng này lại có một chút gì đó đặc biệt.

Trong mắt Asmodeus, không có thư trùng nào trời sinh đã nghe theo trùng đực, không có ham muốn mãnh liệt với pheromone, cũng không có sự thất vọng suy sụp sau khi bại trận và bị bắt.

Cho dù bị nhốt ở trong phòng giam sâu nhất, y cũng không hề có chút khuất phục nào, đáy từ đầu tới cuối ánh mắt y luôn rực cháy vẻ hoang dã bất diệt, phản kháng và nổi loạn là cốt lõi không bao giờ thay đổi của y.

Lần đầu tiên nhìn thấy y, Noah đã biết một thư trùng như vậy sẽ không cam tâm chịu khuất phục dưới thân trùng đực.

Nhưng Noah lại muốn thuần phục y.

Thượng tướng Sagu đã thẩm vấn trong bao lâu, Noah cũng theo dõi y bấy lâu. Cuối cùng, hắn trực tiếp mang người đi, giấu vào tầng hầm dưới đất của chính mình.

Con đực non hiền lành, ngoan ngoãn và được mọi người yêu mến thực ra không hề vô hại như cách hắn biểu hiện ra ngoài.

Đáng tiếc, phần lớn những thư trùng xung quanh hắn đều có gương mặt giống nhau, bọn họ có thói quen cúi đầu quỳ xuống, những câu nói luôn dính liền trên miệng đó là “Vâng”, “Tuân mệnh” và “Xin ngài tha thứ”, bọn họ nhẫn nhục chịu đựng những áp bức và đòn roi của trùng đực, thậm chí còn luyện thành thói quen.