Chương 5.1

Nghe vậy, ánh mắt Đoạn Tông Y sáng ngời: “Biết chứ, sao có thể không biết được! Mẹ tôi thích vai tiểu phượng hoàng của cô ấy lắm, mỗi ngày bà đều nói cô ấy quá hợp thể loại tiên hiệp. Hơn nữa cô bé này chính là đàn em Hàng Đại chúng tôi.”

Giám đốc cười: “Vợ với con gái của tôi cũng rất thích cô ấy, người qua đường cũng rất ưa thích.”

Đoạn Tông Y: “Đúng vậy. Hôm nay có món nào đặc biệt không?”

Nghi vấn được giải đáp, Đoạn Tông Y nhớ lại mục đích chính của mình đến đây, đó chính là ăn.

Giám đốc phi thường nhiệt tình giới thiệu, dẫn hai người vào bên trong. Bọn họ trò chuyện quá mức vui vẻ đến mức hoàn toàn xem nhẹ Thương Hủ.

Sau khi ngồi ổn định tại ghế dài sát cửa sổ, một tay Đoạn Tông Y nâng thực đơn rắn chắc bằng pha lê, đột nhiên trở tay đưa đến trước mặt Thương Hủ.

Thương Hủ nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Cậu gọi đi, có cháo với sủi cảo tôm là được, lại thêm đĩa......”

Còn chưa hết lời, Đoạn Tông Y đã trách móc: “Gừng đỏ là của tôi!”

Nói xong, nhanh chóng rút thực đơn trước mặt Thương Hủ về, bắt đầu gọi món.

Nhân viên phục vụ châm trà cho hai người, Thương Hủ cầm điện thoại, yên lặng nhìn chăm chú vào màn hình một lát, mở khóa vào Wechat. Anh rất hiếm khi nói chuyện phiếm, tối hôm qua sau khi chúc Ôn Uyển ngủ ngon liền đi ngủ nên khung chat của hai người vẫn ở trên cùng, liếc mắt là có thể nhìn thấy.

Anh ấn vào, chủ động nhắn tin cho Ôn Uyển, 【Em đang quay quảng cáo ở “Đa Đường" à?】

Đối diện trả lời rất nhanh: 【Sao anh biết?】

Cách màn hình đều có thể cảm giác được sự kinh ngạc của cô, Thương Hủ bất giác cong môi, 【Từ từ em sẽ biết.】

Ôn Uyển: 【?】

Thương Hủ: 【Chờ lát!】

Nói xong, buông di động, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ gần đó.

“Gọi món.” Người phục vụ sinh mới vừa đứng yên cạnh bàn, anh liền hỏi. “Có phải gọi điểm tâm sẽ có mau hơn không?”

Người phục vụ nói: “Vâng, mấy món được ưa chuộng sẽ nhanh hơn, nồi hấp lúc nào cũng có bởi vì chúng tôi không lo không bán được.”

Thương Hủ hơi gật đầu, “Vậy điểm tâm đi.”

Phục vụ đem thực đơn điểm tâm đưa tới trước mặt anh, giới thiệu từng món.

“......” Đoạn Tông Y nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, mắng, “Tôi nói cậu có bệnh phải không? Vừa rồi kêu gọi không gọi, bây giờ lại hủy món gọi lại.”

Thương Hủ nghe thế chỉ lãnh đạm đáp lại một câu ngắn gọn: “Cậu gọi của cậu, không ảnh hưởng.”

Đoạn Tông Y ngẩn ra hai giây, thẳng tắp liếc Thương Hủ, đáy mắt bốc lên sự tò mò, “Gọi cho ai?” Đại thiếu gia mang bữa sáng cho người khác?? Còn tự mình gọi món. Quá hiếm lạ.

Thương Hủ ngước mắt liếc anh ta một cái, tạm dừng hai giây, trả lời đúng sự thật: “Kế bên.”

Đoạn Tông Y như bị sét đánh, vẻ mặt ngốc ngếch: “?”

Giây tiếp theo, buột miệng thốt ra nghi hoặc trong lòng, “Có người quen?”

Thương Hủ như có như không mà ừ một tiếng, sau đó, “Một đàn em.”

Yên lặng mấy giây, một tiếng “Má ơi” chứa đầy cảm xúc phức tạp đập vào mặt Thương Hủ, anh cảm thấy ồn ào, đôi mày nhíu lại. Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu, Đoạn Tông Y kích động, “Ôn Uyển? Hai người thông đồng lúc nào? Lát nữa cậu qua đó sao? Dẫn tôi theo với! Tôi muốn chụp ảnh với cô ấy, tôi rất thích cổ, tiểu phượng hoàng phong hoa tuyệt đại.”

Thương Hủ: “...... Nếu tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi cậu nói: Mẹ tôi thích tiểu phượng hoàng.”

Đối mặt với sự chất vấn của anh, Đoạn Tông Y vẫn là bộ dạng đúng lý hợp tình: “Tôi cũng thích, tôi chưa nói thôi.”

Thương Hủ tức giận cười nhạo: “Lăn! Đừng trở ngại gia gọi đồ ăn.”

Đoạn Tông Y háo hức, trong mắt đầy hâm mộ, “Nếu không tôi gọi giúp cậu?”

Thương Hủ lại nói: “Lăn.”

......

Đầu dây bên kia, Ôn Uyển còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lê đạo đã hô bắt đầu.

Cô tắt màn hình điện thoại, giao cho Diệp Di Di, tập trung vào công việc. Tất cả nhân viên chuyên tâm quay chụp, không hề chú ý đến bảo vệ tiến vào nói gì đó với giám đốc bộ phận ngoại giao của nhãn hiệu - Hầu Lập Hoa, sau đó Hầu Lập Hoa đi theo anh ta rời khỏi.

“Tiểu Thương tổng, cậu đây là.....” Hầu Lập Hoa ra tới liền kinh ngạc với hình ảnh trước mắt. Thương Hủ cùng Đoạn Tông Y cùng hai nhân viên phục vụ của Tích Việt theo phía sau, mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, mấy tầng trên đó xếp đầy các loại trà bánh chuẩn ba sao Michelin, tinh xảo phi phàm, mùi hương lan tỏa.

Thương Hủ: “Tôi uống trà gần đây, nghe nói đàn em Ôn Uyển chụp quảng cáo, liền tặng chút trà bánh qua đây.”

Chậc, khách khí quá nha.

Đoạn Tông Y đứng bên cạnh anh, lạnh lùng ít nói, bày ra cái giá của quý công tử, ai cũng không biết trong lòng anh ta đang mở mic âm dương quái khí Thương Hủ.

Hầu Lập Hoa có chút thụ sủng nhược kinh, “Tiểu Thương tổng quá khách khí, mời vào mời vào.”

Lúc tiếp đón đoàn người Thương Hủ vào bên trong, Hầu Lập Hoa lại nói: “Bất quá bây giờ Uyển Uyển đang quay chụp, xưa nay Lê đạo yêu cầu rất cao, có thể phải đợi một lát.”

Thương Hủ ôn hòa hiếm thấy: “Không sao, là tôi đường đột.”

Hầu Lập Hoa cũng là lần đầu tiên thấy Thương Hủ, sau khi thấy mới biết đồn đãi bên ngoài có chút sai lệch. Không phải khá thân thiện sao? Cũng rất săn sóc đàn em.

Đoàn người vào “Đa Đường”, cố tình nhẹ lại bước chân nên vẫn chưa ảnh hưởng đến quay chụp. Chờ đợi, cho Thương Hủ cơ hội ngắm Ôn Uyển. Giờ phút này, cô mặc một chiếc váy màu đen phong cách xe máy có chất liệu và đường may tuyệt hảo, mái tóc quăn dài, đôi môi đỏ mọng, diễm sắc vô biên, như được phác thảo bằng mực đậm.

Cùng người thanh lệ thẹn thùng tối hôm qua khác nhau như hai người.

Cô đắm chìm trong quay chụp, giơ tay nhấc chân đều lãnh diễm kiêu căng, cho đến khi dư quang nơi khóe mắt của cô quét đến Thương Hủ, lập tức ngơ ngẩn cả người.

Lê đạo cười hô tạm dừng, gào về phía cô, “Uyển Uyển, cô không chịu nổi người ta khen mình à?”

Ôn Uyển lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển hướng Lê đạo, hơi mang xin lỗi mà cười một tiếng, “Xin lỗi Lê đạo, tôi thấy được Thương Hủ.”

Hai chữ Thương Hủ khiến Lê đạo quay đầu lại, quả nhiên, anh đứng ở phía sau ông cách đó không xa. Thương Hủ đón nhận tầm mắt của Lê đạo, nâng tay phải nhẹ vẫy.

“Mọi người nghỉ ngơi một lát, uống nước đi.” Dù sao đều dừng lại, Thương Hủ lại đây thăm, về tình về lý đều phải qua chào hỏi. Huống chi anh vẫn là Thái Tử gia của Văn Hoa, tư bản khổng lồ trong tương lai, cùng anh duy trì quan hệ tốt đẹp là trăm lợi mà không một hại.

Hầu Lập Hoa thấy Lê đạo tạm dừng quay chụp, cũng hô lên, “Thương tiên sinh mang trà bánh đến, mọi người ăn uống chút lại tiếp tục. Hôm nay tương đối thuận lợi, nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”

Lê đạo: “Uyển Uyển, cô cùng tôi qua chào hỏi. Tôi nhớ rõ hai người đều tốt nghiệp từ Hàng Đại đúng không?”

Ôn Uyển đến gần, “Vâng, Thương Hủ là đàn anh của tôi.”

Khi cùng nhau bước ra sảnh ngoài, Lê đạo lại hỏi nhiều một câu, “Có bất hòa không? Lần lượt debut lại đều nổi tiếng như vậy mà một lần hợp tác cũng chưa.”

Ôn Uyển vô cớ có điểm 囧, dừng hai giây mới bắt đầu lấy cớ, “Không có. Có thể là lộ tuyến không quá giống nhau? Hơn nữa trừ bỏ điện ảnh, Thương Hủ rất ít tham gia hoạt động.” Muốn đại thiếu gia quay quảng cáo thương hiệu, đó là chuyện không thể nào.

“Không phải anh ấy có tiếng là phái thực lực ẩn dật sao?”

Lê đạo cười, nói tiếp theo cô, “Không chỉ vậy, cậu ta vẫn là cổ máy độc miệng.”

“Ha ha ha.” Ôn Uyển cũng nở nụ cười, lãnh diễm vơi nửa, vẻ mặt sáng ngời, “Anh ấy có độc miệng cũng sẽ không mắng đạo diễn nổi tiếng như ngài.”

Lê đạo tức khắc hiện lên vẻ mặt cô bé cô đúng là chưa trải sự đời.

Ôn Uyển: “?”

Lê đạo bắt đầu kể, hai năm trước, Thương Hủ còn mắng tân đạo diễn Tằng Vũ Nam nổi bật chính thịnh mắng đến *cẩu huyết lâm đầu. Nguyên nhân là do Tằng Vũ Nam tự ý sửa đổi kịch bản mà Thương Hủ cho rằng đây là sự thiếu tôn trọng cực lớn đối với diễn viên. Nếu thứ đưa đến tay anh chính là kịch bản đã chỉnh sửa, anh sẽ không nhận.

*Cẩu huyết lâm đầu: rắc máu chó lên đồ vật xua đuổi vận ruổi. Về sau, nó ám chỉ việc la mắng một người rất gay gắt.

Hai người đều có tài có tiền, lại tuổi trẻ khí thịnh, ai đều không muốn nhường ai.

Lúc sau chọc giận Thương Hủ, anh lạnh mặt chế nhạo Tằng Vũ Nam một trận sau đó trực tiếp nghênh ngang bỏ đi, trước khi đi để lại một câu vô cùng kiêu ngạo, “Nửa tiếng sau, luật sư sẽ đến chấm dứt hợp đồng.”

Nói đến đây, Lê đạo thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng: “Có thể là chính vì sự tự tin này mà diễn xuất của cậu ta mới tinh vi như vậy.” Bởi vì không có phiền não, không cần cúi đầu bởi bất kì chuyện gì, chỉ cần nghiên cứu kỹ thuật diễn làm chính mình là được.

Lần đầu tiên Ôn Uyển nghe nói chuyện này, không khỏi có chút tò mò, “Kết quả như thế nào?”

Lê đạo: “Còn có thể thế nào? Nhà làm phim cùng đầu tư tự mình dẫn họ Tằng đi xin lỗi, vẫn diễn theo vở cũ.”

“Chính là bộ điện ảnh dân quốc “Băng Nhận”, danh tiếng phòng vé khá tốt.

“Bất quá có một nói một, mười lần thì có chín lần rưỡi là mắng đúng, rất ít vô duyên vô cớ mắng người. Về sau có thể hợp tác liền hợp tác, đừng nghe bên ngoài đồn bậy.”

Ôn Uyển cười: “Vậy 0.5 phần còn lại thì sao?’

Lê đạo: “Có thể là ngày đó ngủ không ngon, tính tình đại thiếu gia trổi dậy.”

Ôn Uyển lặng lẽ ghi nhớ, “Anh ấy ngủ không ngon giấc sẽ giận dữ sao?”

Lê đạo: “Thỉnh thoảng, nhưng phần lớn đều có thể kiềm chế được.”