Chương 4.2

Tia nắng từ phía chân trời chiếu xuống không quá chói chang lại phác họa ra không thiếu nửa phần kiều diễm. Ôn Uyển dậy sớm, vừa rửa mặt vừa hừ ca, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười rõ ràng niềm vui sướиɠ khi nhìn thấy Thương Hủ vẫn còn dư âm.

Vừa đến 8 giờ rưỡi, Diệp Di Di mang đồ ăn sáng đến. Hai người ăn xong liền ra khỏi nhà đến cao ốc Hải Long, hôm nay cô chỉ có buổi quay quảng cáo, xong việc là có thể tùy ý chơi đùa.

Trạng thái Ôn Uyển rất tốt, mỗi một phân đoạn đều chỉ chụp một lần là qua.

Chụp được phân nửa, đạo diễn Lê Hoa Khởi nâng mi hướng về phía Ôn Uyển hô: “Cut, rất tốt. Nghỉ ngơi tại chỗ, mười lăm phút sau tiếp tục.”

Quảng cáo hôm nay là hàng tiêu dùng nhanh “Tuyển Hoa” hàng đầu trong nước, nhà tư sản tài đại khí thô, mỗi năm đổi một người phát ngôn tất cả đều là lưu lượng nổi tiếng.

Lê Hoa Khởi là người chỉ đạo quảng cáo mới cho thương hiệu năm thứ năm. Đề cập đến Lê Hoa Khởi thì trước hết nhất định sẽ nhớ đến là tên tuổi sáu đại nhân tài kiệt xuất, tiếp theo chính là tính nghiêm khắc yêu cầu cao của ông. Muốn nhận được một câu rất tốt của ông thì có thể nói là khó như lên trời. Vài lần quảng cáo, đều quay từ sáng sớm đến chạng vạng, thử thách cấp bậc địa ngục.

Lần này, phá lệ đãi ngộ.

Lúc này ông vừa dứt lời nhân viên công tác rải rác khắp nơi đều nhìn về phía Ôn Uyển, giơ ngón cái về phía cô,

“Uyển Uyển, quá giỏi! Thuốc trợ tim đặc hiệu tôi mang theo xem ra không dùng được rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha, cậu mang thứ đồ kia làm gì?”

“Mỗi lần Lê đạo rống thì càng lúc càng lớn tiếng, trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi.”

“Uyển, yêu cô! Nửa phần sau thỉnh tiếp tục bảo trì, hôm nay có thể sớm kết thúc công việc hay không liền dựa vào cô.”

“Ok, tôi sẽ cố gắng!”

“Mấy năm nay kỹ thuật diễn của Uyển Uyển thật là tiến bộ hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy, cho nên nói con người vẫn phải dựa vào sự chăm chỉ mới được, thiên phú như Thương Hủ thì ngoại trừ.”

“Đúng rồi, nghề nào đều có nhiều người bình thường, chăm chỉ là điều không thể thiếu.”

“Uyển, là thời điểm khiêu chiến màn ảnh lớn......”

Tiếng gầm thay nhau nổi lên, như sóng nhằm phía Ôn Uyển, cô cười nhẹ đáp lại từng người, ôn hòa đến tận xương tủy. Nơi nào có cô, không khí luôn hoà thuận vui vẻ. Có lẽ chính là bởi vì loại tính chất đặc biệt này, mà từ khi vào nghề đến nay, đoạn đường từ không công tác đến có công tác cô chưa bao giờ thiếu công việc cho cô làm, trong đó có một bộ phận không nhỏ đều là hợp tác lần hai lần ba, chặt chẽ khóa chết vị trí đệ nhất hoa đán.

**

“Tôi thật sự phục lão gia tử nhà tôi. Cậu biết ngày hôm qua ông ấy làm gì sao?” Ghế sau xe Maybach màu đen, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn lãng đang phẫn nộ kêu gào, rõ ràng đây là quý công tử nổi danh Bắc Thành - Đoạn Tông Y. Thương Hủ ngồi bên cạnh anh ta, nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt lười biếng. Lên xe liền mệt rã rời là tật xấu từ nhỏ của anh.

“Ông ấy nói muốn gặp tôi, hẹn tôi ăn cơm chiều. Một người hiếu thuận như tôi, chắc chắn đồng ý rồi. Kết quả tôi tung ta tung tăng chạy đến, lão đông tây không thấy lại thấy một cô gái.”

“Lúc ấy tôi xấu hổ muốn bệnh luôn. Cậu nói đây là chuyện gì chứ? Qua trung thu này tôi mới 26 tuổi, cần gấp gáp sắp xếp tôi xem mắt vậy sao, còn dùng loại thủ đoạn hạ tam lạm này nữa.”

Bùm bùm vài phút, Đoạn Tông Y cuối cùng cũng phát hiện người bên cạnh không chút phản ứng.

“......” Đoạn Tông Y nổi giận, trừng mắt anh, tình cảm mãnh liệt mắng: “Cậu con mẹ nó cho chút phản ứng được chưa? Cá chết còn có tinh thần hơn cậu. Tôi nghiêm trọng hoài nghi cẩu đồ vật cậu là thần ngủ chuyển thế, đi chỗ nào ngủ chỗ nấy......”

Có lẽ là cảm thấy Đoạn Tông Y quá mức kích động, sợ nước miếng phun đến trên người mình, Thương Hủ cố mà làm cho chút phản ứng, “Chứng minh cậu nhu nhược.”

Đoạn Tông Y: “Hả?”

Sự khϊếp sợ của Đoạn Tông Y bị Thương Hủ lý giải thành không nghe rõ, anh kiên nhẫn mà lặp lại một lần: “Nói cậu nhu nhược, còn sỉ nhục nhu nhược.”

Đoạn Tông Y giận đến không nói nên lời, yên lặng nửa ngày, mới nói: “Cậu giỏi cậu hay, vậy cậu nói tôi nghe một chút đi, nếu cậu gặp phải chuyện này cậu xử lý thế nào?”

Lúc này Thương Hủ mới mở mắt ra, nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ: “Tôi trực tiếp đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.”

“......” Đoạn Tông Y lại một lần nữa khϊếp sợ với sự bưu hãn của anh em nhà mình, chỉ là, “Cậu không sợ bị bắt về chặt tay chặt chân sao? Còn không nữa thì bị nhốt lại?”

Vài vị lão gia tử nhà bọn họ đều là nhân vật thiết huyết trải qua sóng gió quỷ quyệt, thương hải tôi luyện nếu thật chọc giận bọn họ cũng không phải cảnh cáo là có thể xong việc.

Nhớ rõ lần đó Thương Hủ muốn vào giới giải trí, Thương lão gia tử giận dữ đánh đến lưng anh thấm máu, chẳng thể nằm được một khoảng thời gian, thê thê thảm thảm. Người lớn tuổi đều cảm thấy ngành này không sạch sẽ, cho đến khi Thương Hủ đạt thành tích lại vẫn luôn giữ thân trong sạch, lão gia tử mới dần dần hòa nhã. Đoạn Tông Y cho rằng Thương Hủ sẽ nhớ kỹ lần giáo huấn chấn động đó nhưng kết quả.....

Thương Hủ vẫn là nhạt nhẽo kiêu ngạo: “Tôi sẽ nói với ông ấy trực tiếp gϊếŧ chết tôi cho xong. Hai mắt nhắm lại, không còn vấn đề gì nữa.”

Đoạn Tông Y nghe vậy cười nhạt một tiếng, theo sau thuần thục mà đâm anh một đao: “Chuyện vớ vẫn nào dám bám lấy ngài? Ôn thần còn tránh cậu nữa là.”

Thương Hủ xem như đây là một lời khen, cong môi: “So sánh như vậy còn không phải càng chứng minh cậu nhu nhược?”

Nói không lại anh Đoạn Tông Y tự sa ngã: “Nhu nhược thì sao? Tôi tự hào mình nhu nhược, chết tử tế không bằng còn sống.”

“Bổn thiếu gia khác với người lỗ mãng như cậu, tôi là người văn nhã, quý trọng mạng sống.”

Ầm ĩ cả đoạn đường, xe ngừng lại tại cao ốc Hải Long, Thương Hủ che chắn bản thân rồi xuống xe cùng Đoạn Tông Y.

Sáng sớm, lại là thời gian làm việc, dòng người nơi đây thưa thớt, hai người thuận lợi đi đến cửa tiệm cơm cà phê “Tích Việt” trên lầu 18, nhìn bên cạnh thấy cửa hàng bánh ngọt nổi danh trên mạng mở cửa sớm hơn thường ngày, chưa kể ngoài cửa còn có rào chắn, bên ngoài có hai nhân viên bảo vệ đang canh gác.

Đoạn Tông Y có chút tò mò, lúc giám đốc cửa hàng đến hỏi nhiều một câu: “Bên cạnh đang làm gì?”

Giám đốc cười thanh: “Đang chụp quảng cáo! Buổi sáng tôi thấy Ôn Uyển lại đây, cậu biết cô ấy không? Rất nổi tiếng.”