Chương 1: Chó điên Lạc Yếm

“Ở trường học này, cậu nhớ không được trêu chọc nam sinh lớp 12 tên Lạc Yếm.”

Ngay khi vừa vào trung học phổ thông, Hề Nịnh liền nghe được người bên cạnh nói với bạn thân của mình.

Nghe giọng điệu nghiêm túc của nam sinh, Hề Nịnh tức khắc sinh ra tò mò với người này, lỗ tai lặng lẽ dựng lên.

“Lạc Yếm là ai?” Một nam sinh đầu tấc khác hỏi vấn đề mà Hề Nịnh muốn hỏi.

Nam sinh kia thoáng nhìn giáo viên đang phát biểu trên bục, hạ giọng nói: “Xem như giáo bá*, nhìn thấy ai không vừa mắt liền đánh, mỗi ngày đi chơi lêu lổng ở bên ngoài, năm trước còn đem một người đánh nhập viện.”

*giáo bá: giỏi đánh nhau, được xem như trùm trường

Hề Nịnh ở bên cạnh nghe, não lập tức não hiện lên hình ảnh một nam sinh hung ác đầu có sẹo.

Nam sinh tiếp tục nói: “Hơn nữa nghe nói anh ta học lại một năm, rất lăng nhăng, mỗi ngày đều quan hệ cùng mấy người phụ nữa không đứng đắn ở bên ngoài.”

Đầu tấc nói: “Không học cùng lớp với chúng ta, cũng không gặp được.”

Nam sinh nhún nhún vai, “Ai biết được, có khi người khác liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta liền giống như chó điên đánh người.”

Nam sinh còn muốn tiếp tục nói chút gì đó thì nhìn thấy giáo viên ở hàng ghế đầu quay lại nhìn, lập tức ngậm miệng lại.

Hề Nịnh có chút tò mò về người này, nhưng với một người giống như cô, khả năng đến khi giáo bá tốt nghiệp cũng không bao giờ gặp nhau, lớp 10 cùng lớp 12 lại không ở cùng một khu nhà dạy học.

Sau khi giáo viên phát biểu khai giảng xong, đến lượt đại diện học sinh lên bục.

Đột nhiên dưới khán đài náo loạn, có nữ sinh còn nhỏ giọng thét chói tai nói thật đẹp trai.

Hề Nịnh theo tầm mắt của mọi người, nhìn thấy một nam sinh ôn hòa, soái khí.

Nam sinh đứng trước bục phát biểu, điều chỉnh độ cao microphone, hơi cúi đầu cười mở miệng, “Thưa các thầy cô, các bạn học, tôi là Ôn Phái đến từ lớp 11A8……”

Giọng nói nam sinh trầm ấm, mang theo vẻ điềm đạm không thuộc tầm tuổi này, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn bản thảo trong tay.

So với giáo bá hung ác Lạc Yếm vừa được miêu tả, học trưởng quả thực là một chàng hoàng tử vườn trường, đồng phục xanh trắng mặc trên người như được thiết kết dành riêng cho anh.

Hàng phía trước có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Tớ ở diễn đàn trường học nhìn qua anh ấy, anh ấy là giáo thảo, đứng đầu toàn khối.”

Học tập và ngoại hình đều tốt.

Hóa ra trên thế giới này có người ưu tú như vậy.

Hề Nịnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Phái một cái, lại dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, các học sinh mới trở về phòng học, chờ giáo viên phát quân phục.

Vị trí của Hề Nịnh ở cửa sổ trên hành lang, qua cửa sổ có thể nhìn thấy lan can khu dạy học đối diện, chỗ đó là của học sinh lớp 12.

Cô không giỏi giao tiếp với mấy bạn học xung quanh, cho nên chỉ chống cằm nhìn những bóng người đang di chuyển ở toà nhà đối diện.

Sau khi giáo viên đến phòng học yêu cầu mọi người dựa theo kích cỡ lấy quân phục thì tan học.

Hề Nịnh sống ở nhà dì, sau khi mẹ cô qua đời, gia đình nhà dì đã nuôi nấng cô.

Từ trường học về đến nhà chỉ mất 20 phút đi từ cổng sau vòng qua đường nhỏ, hiện tại sắc trời còn sớm, sau khi trở về còn có thể giúp dì làm cơm.

Hề Nịnh ôm quân phục, dọc theo cổng sau đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ này tương đối hẹp, xe không đi vào được, nhà cao tầng hai bên cơ hồ không thấy được ánh sáng, có một loại cảm giác ẩm ướt lại âm u.

Hề Nịnh đối với con đường này rất quen thuộc, bước chân không hề có ý thả chậm, nhanh chóng bước ra ngoài.

Nhưng đi được nửa đường, cô bị tiếng động trong một cái ngõ cụt thu hút.

Bên trong truyền đến tiếng người đàn ông nhục mạ, không bao lâu liền biến thành kêu rên.

Hề Nịnh đoán có người xảy ra tranh chấp, cô không chuẩn bị ở lại muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Thời điểm cô đi ngang qua nghe được tiếng hét thảm thiết, cô sợ tới mức run lên, theo âm thanh nhìn qua.

Trong ngõ cụt âm u, chàng trai mặc áo đen dùng một tay bóp cổ người đàn ông đối diện, tiếng cười trầm thấp làm Hề Ninh dựng cả tóc gáy.

Tầm mắt nhìn xuống, những người nằm trên mặt đất thậm chí không thể kêu lên, Hề Nịnh hoảng sợ lui về phía sau một bước.

Cái này... Đã chết rồi sao?

Hề Nịnh muốn chạy, nhưng bởi vì quá sợ hãi, lòng bàn chân giống như dính keo không thể động đậy.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, Hề Nịnh theo bản năng ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen điên cuồng, tràn ngập tính xâm lược.

Sau đó, chàng trai đấm thẳng vào mặt người đàn ông trước mặt cô.

Hàm răng mang theo vết máu nhổ ra máu.