Chương 2: Thật ngoan

Hề Nịnh gần như thét chói tai, che miệng hoảng sợ lui về phía sau một bước.

Sống trong hoàn cảnh môi trường sinh hoạt từ nhỏ, chuyện bạo lực nhất mà cô từng chứng kiến là em không nghe lời dì bị dì cầm gậy gộc đuổi theo đánh hai cái, nhưng cũng không xuống tay, cũng không nhìn thấy máu.

Mà hiện tại, khắp nơi đều có người không biết sống hay chết.

Trên mặt chàng trai bê bết máu của đối phương, anh hơi nhướng mày, nhìn tay người đàn ông, nói: “Mày làm mặt tao dơ.”

Giọng chàng trai trầm thấp, tràn ngập từ tính, giống như trọng lực hấp dẫn, làm người ta có chút trầm luân, nhưng lời nói ra lại đầy vẻ hung ác.

“Mày nói xem, tao có nên đánh gãy một chân của mày không?”

Cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh khanh khách, biểu tình tràn ngập hoảng sợ, muốn xin tha lại không nói nên lời.

Chàng trai cười nhạo một tiếng, cảm thấy có chút nhàm chán.

Anh buông lỏng tay đang cầm tay người đàn ông, chân người nọ lập tức mềm như mì sợi, đứng không đứng được ngã trên mặt đất.

“Nhìn xem, chỉ có một chút năng lực này.”

Chàng trai đi giày thể thao dẫm lên đùi người đàn ông, nghe đối phương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết lộ ra sung sướиɠ, tươi cười.

Trong đầu Hề Nịnh chỉ có hai chữ, ‘ kẻ điên ’.

Chàng trai hành hạ người đàn ông trên mặt đất trong chốc lát, nghe được tiếng kêu thảm thiết dần dần nhỏ đi, lúc sau mới ghét bỏ thu hồi chân của mình.

“Chậc, giày cũng ô uế.” Chàng trai dùng mũi giày đá vào mặt đối phương, “Mày biết đôi giày này có tiền cũng không mua được không?”

Hơi thở của người đàn ông trên mặt đất thoi thóp, nói không ra hơi, thậm chí kêu thảm thiết giống như con mèo bị thương.

“Còn muốn nhìn bao lâu?”

Chàng trai đem tầm mắt từ người đàn ông không bằng cả chó trên mặt đất, nhìn về phía Hề Nịnh, “Nhìn đến nghiện rồi?”

Trong nháy mắt kia, Hề Nịnh cảm thấy bản thân như bị một con chó sói khát máu nhìn chằm chằm, trong con ngươi đen kịt có một tia tối tăm không thể nhìn thấy.

Cô muốn chạy trốn, nhưng bởi vì quá sợ hãi, hai chân không còn sức lực, thậm chí lui về phía sau cũng không làm được.

“Học sinh trường trung học số 1?”

Chàng trai dẫm lên cơ thể người đàn ông đi tới, vừa hạ mắt liền nhìn thấy huy hiệu trường trung học số 1.

Hề Nịnh hoảng loạn che lại thẻ học sinh, cô sợ bị lộ tên lớp.

Chàng trai hừ nhẹ một tiếng, không đem động tác nhỏ của cô để vào mắt.

“Thấy được cái gì?” Anh hỏi.

Làn da chàng trai rất trắng, nhưng lại rất cao, chỉ cần anh giơ một tay lên, Hề Nịnh không chút nào nghi ngờ anh có thể dùng một tay bẻ gãy cổ cô.

Khuôn mặt Hề Nịnh bị dọa trắng bệch, miệng giật giật, hơn nửa ngày mới nói ra một câu, “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Cho nên buông tha cho cô đi, cô chỉ muốn về nhà nấu cơm.

Chàng trai nhướng mày, quay đầu nhìn đám người trên mặt đất, lại nhìn cô gái kiên trì nói mình không nhìn thấy gì, hỏi: “Mắt cô không tốt?”

Hề Nịnh thiếu chút nữa không thở nổi, nói thật, nếu cô đánh thắng được nam sinh trước mặt này, cô tuyệt đối sẽ đấm vào mặt anh sau đó cất bước chạy đi, nhưng cô không có lá gan đó.

“Cô muốn như thế nào.”

Chàng trai không để ý lắm dùng khăn tay xoa vết máu dính trên ngón tay, khớp xương bởi vì đánh người cũng bị rách, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đôi bàn tay.

“Nơi này không có camera.” Chàng trai thong thả ung dung nói xong, cúi đầu nhìn cô cười một cái, “Cô hiểu ý của tôi không?”

Hề Nịnh mờ mịt chớp mắt một cái, không có lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.

Ánh mắt chàng trai dần trở nên nguy hiểm, con ngươi tràn ngập xâm lược, vừa sắc bén vừa lạnh băng nhìn cô, nói: “Ý của tôi là, tốt nhất cô coi như không nhìn thấy tôi hôm nay, bằng không đôi mắt này của cô....”

Ngón tay của anh chạm vào lông mi cô.

Hề Nịnh bị dọa vội vàng che lại hai mắt của mình, cô giống như một con thỏ sợ hãi dùng tai che lấy mặt mình, “Tôi vừa mới nói cái gì cũng không nhìn thấy, về sau tuyệt đối sẽ đi vòng qua đây.”

Vừa mới nói cái gì cũng không thấy!

Người này một hai phải đe dọa cô làm gì!

Chàng trai bị phản ứng của cô lấy lòng, trầm thấp cười một tiếng, “Thật ngoan.”

Sau đó anh bước vào bóng tối rời khỏi ngõ nhỏ.

Chờ tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hề Nịnh mới bỏ tay xuống, nhìn thân ảnh chàng trai biến mất ở đầu ngõ.

Vừa rồi anh nói cái gì? Thật ngoan?

Thật là....

“Tính cách ác liệt của kẻ điên.”