Chương 3: Ông ấy có khả năng chưa chết

Thật vất vả mới gọi 120 đưa những người bị thương đó đưa lên xe cứu thương, Hề Nịnh bị cảnh sát lôi kéo hỏi chi tiết.

Cảnh không cho rằng Hề Nịnh báo, chỉ là trong ngõ nhỏ này có rất nhiều người bị đánh không biết sống chết, đại khái những người khác cũng gọi cảnh sát.

Cảnh sát hỏi Hề Nịnh vài vấn đề, nhưng hỏi hết ba câu thì Hề Nịnh không biết, chỉ nói bản thân tan học đi đường tắt qua nơi này, trùng hợp nhìn thấy mấy người này, cũng không biết ai là người đánh.

Sau khi cảnh sát không thu được bất kỳ thông tin hữu hiệu nào, chỉ có thể cho cô rời đi.

Hề Nịnh như trút được gánh nặng, cảm thấy ít nhất chính mình giữ được đôi mắt.

Cô thề, về sau sẽ không đi con đường này nữa, cho nên cô cầu xin đừng để cô gặp lại chàng trai đó.

Khi về đến nhà, trời đã gần tối.

Nhà dì của cô ở tầng cao nhất trong một khu dân cư cũ, với một căn gác mái nho nhỏ.

Hề Nịnh sống ở gác mái nho nhỏ đó.

Từ thùng sữa lấy ra chìa khóa, Hề Nịnh mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt lập tức bay tới.

“Về rồi à?” Dì của Hề Nịnh, Hề Nguyên Vận từ trong phòng bếp lộ ra cái đầu, “Rửa rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

“Vâng ạ ~”

Hề Nịnh thay dép lê lộc cộc đi vào toilet rửa sạch tay, sau đó đi vào phòng bếp giúp dì dọn đồ ăn.

“Sao con về muộn như vậy? Dì ở trên đường nhìn thấy trường trung học số 1 tan học rất sớm.” Hề Nguyên Vận có chút lo lắng hỏi.

“Cháu ở trên đường nhìn thấy bắp rang bơ, liền xem đến nhập thần.” Hề Nịnh vội vàng xin lỗi, “Lần sau cháu sẽ chú ý về sớm hơn một chút.”

“Không có việc gì.” Hề Nguyên Vận lau khô tay, có chút muốn nói lại thôi nhìn cô.

Hề Nịnh chớp mắt, hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

“... Không có việc gì.” Hề Nguyên Vận cuối cùng cũng không nói, gân cổ lên nhìn vào một phòng hô một tiếng, “Kiều Dương, ra tới ăn cơm.”

Kiều Dương là con trai của dì, năm nay mới học lớp 5, rất ngoan.

Nghe thấy tiếng mẹ kêu liền tức từ trong phòng chạy ra.

“Chị, chị đã về rồi.” Kiều Dương ngọt ngào cùng Hề Nịnh chào hỏi.

Hề Nịnh cười đem những món yêu thích đến trước mặt cậu bé, sau đó ngước mắt lên nhìn dì, hỏi: “Tối nay chú không về ăn cơm ạ?”

“Đêm nay chú tăng ca, ăn ở công ty.” Hề Nguyên Vận nói.

Hề Nịnh lúc này mới động đũa.

Hề Nguyên Vận có chút đau lòng nhìn Hề Nịnh, bà cảm thấy đứa nhỏ này từ sau khi mẹ qua đời, biểu hiện quá mức nghe lời, hiểu chuyện.

Như là sợ cô gây thêm phiền phức trong nhà, việc nhà vẫn luôn cướp làm, có thời gian ba bữa đều là đứa nhỏ này nấu, cũng chưa từng muốn gì.

Thời điểm người đàn ông kia tìm tới cửa, bà thật ra không muốn giao Hề Nịnh.

Nhưng hiện tại bà lại có chút do dự.

Nhà Hề Nguyên Vận chỉ là một gia đình lao động bình thường, ngoại trừ có thể hỗ trợ Hà Nịnh đi học, thì không thể cho cô học thêm, điểm này Hề Nguyên Vận vẫn luôn cảm thấy Hề Nịnh chịu thua thiệt.

Hiện tại đã lên cấp 3, việc học của Hà Lạc phải đuổi kịp, nhưng bà thật sự cũng không có tiền để thuê gia sư.

Cho nên Hề Nguyên Vận rất rối rắm, cuối cùng có nên đem chuyện người đàn ông kia nói ra, để cô tự lựa chọn hay không.

Nhưng bà sợ nếu mình nói ra, Hề Nịnh sẽ hiểu liềm bà đuổi cô đi, đứa nhỏ này bề ngoài nhìn kiên cường, nhưng tâm tư phi thường tinh tế mẫn cảm.

Sau khi ăn xong, Hề Nịnh chủ động thu dọn bát đũa vào trong phòng bếp rửa.

Hề Nguyên Vận quét dọn sạch sẽ xong, cầm cây chổi đứng ở cửa phòng bếp, ấp ủ một hồi lâu cũng không thể nói ra lời nào.

Cuối cùng vẫn là Hề Nịnh đem chén đũa đặt ở trên giá, quay đầu lại nhìn về phía bà, hỏi: “Dì nhỏ, có phải dì có chuyện muốn nói với cháu không?”

Hề Nguyên Vận đặt chổi xuống, tiến lên giữ chặt tay Hề Nịnh, miệng giật giật, hồi lâu mới mở miệng, nói: “Nịnh Nịnh, cha của cháu, ông ấy có khả năng chưa chết.”

Hề Nịnh: “?”