Chương 4: Con gái riêng

Đầu Hề Nịnh trong nháy mắt mờ mịt, bởi vì khi còn nhỏ, từ ngữ này chỉ xuất hiện thời điểm cô quấn lấy mẹ hỏi vì sao mình lại không có cha.

Chẳng qua tinh thần mẹ cô vốn rất tệ, đánh chửi cô một phen, sau đó nói cha cô sớm đã chết, từ đó cô không nói còn nói qua từ này nữa.

Nhưng hiện tại dì nhỏ cùng cô nói, cha cô khả năng chưa chết?

“Dì nhìn thấy ông ấy?” Hề Nịnh có chút mờ mịt hỏi.

Cô sống mười sáu năm, mọi người đều nói cha cô đã chết, hiện tại lại nói với cô, ông ấy chưa chết?

Vậy vì sao, mười sáu năm qua chưa từng tới gặp cô?

Hề Nguyên Vận quan sát biểu tình của cô, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều ông ấy có tới đây.”

Hề Nịnh cảm thấy đôi mắt có chút khô khốc, nhanh chóng chớp hai cái, sau đó ngửa đầu nhìn về phía dì nhỏ, hỏi: “Thật sự là cha cháu sao?”

Thật ra Hề Nguyên Vận cũng không chắc lắm về chuyện này, “Cho nên dì mới nói, khả năng chưa chết, dù sao cũng chưa xét nghiệm DNA, dì không thể bảo đảm.”

Vào buổi chiều, người đàn ông kia thật ra có đem bản báo cáo xét nghiệm DNA đến đây, nhưng Hề Nguyên Vận không hoàn toàn tin tưởng bản báo cáo do người khác đưa đến.

“Chỉ là, dì cảm thấy cháu đã lớn như vậy, thật sự cần phải biết chân tướng, cho dù việc này rất tàn khốc.” Hề Nguyên Vận nói.

Hề Nịnh ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nghe Hề Nguyên Vận cùng cô nói về những chuyện xảy ra với mẹ trước đây.

Hóa ra cô là đứa con lưu lại của cha cùng mẹ sau tình một đêm, lúc ấy cơ thể mẹ cô không tốt, nếu sinh non rất khó sinh thêm đứa thứa hai, cho nên quyết định giữ cô lại.

Chỉ là không nghĩ tới, cha của đứa trẻ đã sớm kết hôn, thậm chí còn có một cậu con trai.

Mẹ chen chân vào gia đình người khác mà không hề hay biết, nhưng sau khi biết chuyện, vẫn kiên quyết sinh cô ra.

Hề Nịnh là con gái riêng của một gia đìng khác, là dấu vết cha cô nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài lưu lại.

Cha cô vẫn luôn không đến gặp cô, cũng là vì lúc trước ông ấy muốn phá cô.

Ông ấy cảm thấy cô là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy.

Hề Nịnh rũ mắt xuống, một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Cho nên, hôm nay ông ấy tìm tới là muốn làm gì?”

Hề Nguyên Vận cảm thấy giọng nói như bị nghẹn ở cổ họng, không thể mở miệng, bà ho nhẹ một tiếng, uống ngụm nước, nói: “.... Muốn đón cháu trở về.”

Hề Nịnh cảm thấy có chút buồn cười, “Người mười sáu năm qua chưa từng quan tâm tới cháu, hiện tại lại muốn đón cháu trở về?”

“Đương nhiên, dì tôn trọng ý kiến của cháu, cháu không muốn đi thì không ai có thể mang cháu đi.” Hề Nguyên Vận vội vàng nói, bà sợ đứa nhỏ này hiểu lầm mình muốn đuổi cô đi.

Hề Nịnh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Dì nhỏ cháu đã biết, cháu muốn về phòng yên lặng một chút.”

Hề Nguyên Vận bất đắc dĩ, chỉ có thể để cô lên lầu trước.

Diện tích gác mái không lớn, có một cái tủ quần áo, một bàn học cùng một chiếc giường đơn dài một mét hai, trên cơ bản không còn chỗ trống.

Nhưng cũng may có một cái ban công nhỏ, thời điểm tâm tình Hà Nịnh không tốt có thể đứng ở ban công hóng gió.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Chữ cha tác động quá lớn đối với Hề Nịnh, đặc biệt cô lại là đứa con riêng.

So với những gia đình đơn thân, chữ con gái riêng này làm Hề Nịnh càng khó chấp nhận hơn.

Cô xuất hiện, đối với một gia đình khác, chính là sai lầm.

Hề Nịnh cảm ơn mẹ đã không bỏ mình, nhưng cô không thể gạt bỏ ý nghĩ mình sự tồn tại của mình là một sai lầm.

Dì nhỏ vừa nói, người đàn ông kia có một đứa con trai.

Cho nên, cô còn có một anh trai cùng cha khác mẹ sao?

Người anh này, nếu biết cô tồn tại, anh sẽ hận cô bao nhiêu.

Chỉ nghĩ đến đó, linh hồn của Hà Nịnh hít thở không thông, như chết ngạt.