Chương 5: Lại gặp kẻ điên kia

Hề Nịnh cả đêm không ngủ, cô nằm ở trên giường, trước mắt hiện lên hình ảnh mình khóc khi mẹ tự sát, cùng một thân ảnh không rõ nói cô hủy hoại gia đình anh.

Cô vẫn luôn cho rằng năng lực chịu đựng của mình rất tốt, thời điểm mẹ qua đời, cô khổ sở một đoạn thời gian, rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, lúc ăn nhờ ở đậu cũng rất nhanh thích nghi với cuộc sống.

Nhưng khi chợt nhận ra sự tồn tại của mình là một tội ác, thì pháo đài cô xây dựng trong lòng bao lâu nay đã sụp đổ.

Sắc trời ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, Hề Nịnh xoa huyệt thái dương có chút đau đớn, quay đầu nhìn thời gian.

Đã hơn 6 giờ sáng.

Tiếp tục nằm cũng không có ý nghĩa, Hề Nịnh thay quần áo quân phục mới phát ngày hôm qua, xuống lầu làm bữa sáng.

Ở cửa ra vào, cô nhìn thấy một đôi giày da nam, chắc hẳn là của chú nhỏ trở về sau buổi tối tăng ca.

Gia đình dì nhỏ đặc biệt chiếu cố Hề Nịnh, gần như coi cô là con gái ruột.

Nhưng Hề Nịnh có thể cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ xen lẫn một chút cẩn thận, cho dù cô làm sai chuyện gì, bọn họ cũng không bao giờ đánh chửi cô.

Loại cảm giác này làm Hề Nịnh hiểu rằng cô không thể hòa nhập với gia đình này cả cuộc đời.

Có lẽ đi theo người cha chưa từng gặp mặt cũng khá tốt, như vậy áp lực nhà dì nhỏ cũng giảm xuống, có thể tích cóp chút tiền, đăng ký cho Kiều Dương một lớp học.

Sau khi Hề Nịnh làm xong bữa sáng, Hề Nguyên Vận cùng mấy người khác cũng đã dậy.

Chú nhỏ là người đàn ông rất ôm hoà, nhìn thấy Hề Nịnh đang chuẩn bị bữa sáng liền bước nhanh tiếp nhận cái đĩa trong tay cô.

“Sao cháu dậy sớm như vậy?” Kiều Ôn Lương hỏi.

“Cháu không ngủ được nên thức dậy.” Hề Nịnh cười nói.

Kiều Ôn Lương tối hôm qua tan tầm trở về, cũng nghe vợ mình nói chuyện về cha của Hề Nịnh, nhìn đôi mắt cô hơi đỏ cùng quầng thâm dưới mắt, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ thở dài.

Bọn họ cái gì cũng không hỏi, Hề Nịnh cũng không nói gì.

Hơn 7 giờ, Hề Nịnh chào hỏi bọn họ, xách theo cặp sách đi đến trường.

Lần này cô không dám tiếp tục đi vào ngõ nhỏ kia, cô đi vòng ra đường lớn, mất nhiều hơn mười phút mới đến trường.

Thời điểm đến lớp, hầu như toàn bộ người trong lớp đều đã có mặt đông đủ, ai cũng mặc quân phục, phần lớn đều đang cùng bạn học ngồi trước ngồi sau vừa nói vừa cười.

Hề Nịnh mới ngồi vào chỗ của mình, một nam sinh ngồi phía sau cô cười vỗ bả vai cô, nói: “Chào cậu, làm quen một chút, tớ tên là Bành Tầm.”

“Chào cậu, Hề Nịnh.” Hề Nịnh đánh lên tinh thần nhìn nam sinh cười cười.

Bành Tầm lập tức nói: “Tớ biết tên của cậu, ngày hôm qua rất nhiều người nói cậu xinh đẹp, hiện tại nhìn gần còn đẹp mắt hơn.”

Hề Nịnh chưa từng gặp qua nam sinh nào thẳng thắn lại nhiệt tình như vậy, sau khi xấu hổ chớp mắt một cái, cô liền cười đem đề tài này dời đi.

Đến 8 giờ, giáo viên đến phòng học, tổ chức cho học sinh xuống dưới sân tập hợp chuẩn bị huấn luyện quân sự, các giáo quan đã đứng ở sân thể dục chờ đưa các em đi.

Người huấn luyện lớp Hề Nịnh là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, thân hình thẳng tắp, lúc huấn luyện bọn họ biểu tình nghiêm túc, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để lười biếng.

10 giờ sáng, mặt trời đã rất gay gắt, lớp Hề Nịnh ngay từ đầu còn ở chỗ có chút râm mát, nhưng đã sớm biến mất khi mặt trời lên cao.

Hề Nịnh hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy trước mắt có chút tối.

Huấn luyện viên nhận ra động tác nhỏ của cô, lập tức đi tới trước mặt cô, “Bầu trời có cái gì đẹp?”

Hề Nịnh nhìn về phía huấn luyện viên, cảm thấy không thể nhìn rõ mặt hắn, dường như có vài bóng người đang di chuyển.

“Hỏi em sao em không trả lời.”

Tai Hề Nịnh như bị bịt kín, những lời huấn luyện viên nói cách một lớp màng dường như không thể truyền vào lỗ tai cô.

Hề Nịnh cảm thấy bản thân sắp ngất đi, cô nỗ lực nhìn về phía huấn luyện viên, miệng mấp máy, nhỏ giọng nói: “Giáo... Huấn luyện viên, thực xin lỗi.”

Giây tiếp theo, đôi mắt nhắm lại ngất đi.

Huấn luyện viên bị dọa, tim đập như ngừng một nhịp, bạn học xung quanh cũng lập tức nhìn qua, các lớp khác cũng bị động tĩnh này hấp dẫn.

Mà Hề Nịnh đối với mọi thứ không biết gì, chờ lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy chính là một trần nhà trắng tinh.

Sau đó một giọng nói tràn ngập từ tính truyền đến, “Tỉnh?”

Hề Nịnh theo âm thanh nhìn qua, thiếu chút nữa lại nhắm mắt ngất xỉu.

Ai có thể nói cho cô!

Kẻ điên này!

Vì sao lại ở chỗ này!