Chương 15: Kéo ra sườn xám dán lên trên người Lạc Yếm

“Lạc... Lạc Yếm.....”

Chàng trai vốn dĩ tránh còn không kịp đột nhiên lúc này trở thành người duy nhất có thể cầu cứu, sắc mặt Hề Nịnh đỏ ửng, xuyên qua đám người bắt được anh.

Người chung quanh:!??

Ngọa tào, người của Lạc thiếu?

Lạc Yếm nhìn bàn tay nắm lấy vạt áo mình, giọng điệu lười nhác: “Cô làm nhăn quần áo tôi.”

Lúc này thần trí của Hề Nịnh trên cơ bản không quá thanh tỉnh, dược tính của thuốc quá mạnh, toàn bộ cơ thể khó chịu giống như bị lửa đốt, nơi tư mật chảy ra chất lỏng không biết hình dung như thế nào.

Nếu không phải mặc một cái quần leggings, cô thậm chí hoài nghi nước phía dưới chảy nhiều đến mức theo giữa hai chân chảy xuống.

Cô miễn cưỡng nương theo vạt áo trên tay đứng vững cơ thể, đôi mắt màu hổ phách lúc này nhuốm đầy du͙© vọиɠ, mờ mịt lại không biết nói thể nào: “Giúp…Giúp tôi gọi 120…”

Mấy người đàn ông khác xung quanh biểu tình lập tức trở nên cổ quái, tìm Lạc thiếu chỉ để gọi 120?

Một người đàn ông tóc ngắn nhìn thấy bộ dáng của cô, sờ cằm nói, “Bộ dạng này, giống như uống phải thuốc gì đó.”

Một người đàn ông đầu tấc khác nói tiếp, “Hình như trước đó tôi nghe nói qua, có súc sinh ở trong đây dùng thủ đoạn ngủ với phụ nữ.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Lạc thiếu, “Gọi 120 sao?”

Người đàn ông tóc nâu nói, “Nhìn cô ấy như vậy, lượng thuốc ăn phải không nhỏ, chỉ sợ không chịu đựng được đến khi xe cứu thương tới.”

Vừa dứt lời, Hề Nịnh thần trí không thanh tỉnh dán cơ thể lên người Lạc Yếm.

Cô cảm thấy cơ thể người đàn ông trước mặt vừa lạnh vừa thoải mái, người cô nóng qua, muốn cởϊ qυầи áo.

Hề Nịnh đáng thương cau mày, đôi tay vừa muốn sờ cơ thể Lạc Yếm vừa muốn cởϊ qυầи áo của mình.

Chiếc sườn xám vốn có chất lượng trung bình, bị cô kéo treo ở trên người, nếu không phải bên trong còn mặc thêm một chiếc áo ba lỗ, đã sớm lộ hết.

Người đàn ông tóc nâu nhìn thấy độ cong của bộ ngực được bao vây trong lớp áo ba lỗ, thổi huýt sáo, bị Lạc Yếm bình đạm nhìn thoáng qua, lập tức che miệng lại.

“Đi tra xem là ai làm.” Lạc Yếm dập tắt điếu thuốc trên tay, cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao tới vai anh đã hoàn toàn dán sát vào trong lòng ngực mình, đôi tay nhỏ mang theo nhiệt độ không bình thường kia còn chui vào vạt áo anh, lưng tung sờ tới sờ lui cơ bụng của anh.

Lạc Yếm:....

Không nghĩ tới anh có thể bị cô ăn đậu hủ.

Lần trước ở phòng y tế, cô còn làm ra bộ dạng anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem, hiện tại thế nhưng chủ động dán vào lòng ngực anh.

Lạc Yếm nắm lấy cổ áo sườn xám của Hề Nịnh, kéo cô rời khỏi người mình mà không cần dùng sức.

“Thấy rõ tôi là ai.” Lạc Yếm nâng cằm Hề Nịnh lên, biểu tình không nhìn ra là cao hứng hay là không cao hứng.

Hề Nịnh hơi ngẩng đầu, hai mắt mê mang nhìn anh, trên má trắng nõn ửng đỏ không bình thường, cánh môi tô son bóng giá rẻ hơi hé mở, hơi thở bên trong phảng phất đều là hơi nóng.

“Lạc... Lạc Yếm....”

Hề Nịnh tuy rằng bị dược hiệu khống chế cơ thể, nhưng vẫn có thể nhận ra anh.

Bởi vì cẩu đồ vật này gương mặt chỗ nào cũng chán ghét, gương mặt chán ghét này như in sâu vào trong xương cốt cô.

“Hừ.” Lạc Yếm kinh ngạc nhướng mày, tầm mắt đánh giá cô trong chốc lát, tò mò cô rốt cược thanh tỉnh hay vẫn là không thanh tỉnh.

Nếu thanh tỉnh, bộ dáng trước kia ở phòng ý tế chỉ là giả vờ? Lạt mềm buộc chặt?

Nếu không thanh tỉnh, còn có thể nhận ra anh, có điểm ý vị sâu xa.

Chỉ là thật đáng tiếc Lạc Yếm đối với cô gái chủ động nhào lên người mình không có hứng thú, lúc trước ở phòng y tế đối với cô như vậy cũng chỉ là phản ứng của đối phương rất thú vị, cảm xúc ác liệt nổi lên mà thôi.

“Các cậu đưa đi bệnh viện, đừng để cô ta quấn lấy tôi.” Lạc Yếm thả lỏng tay cầm cổ áo cô, sau đó rút ra khăn giấy lau tay, tùy ý ném vào trong thùng rác.

Bộ quần áo dính mùi thuốc lá cùng mùi rượu này, làm anh cảm thấy ghê tởm, có chút buồn nôn.

Nếu lần đầu tiên biết cô làm việc ở loại địa phương này, tiếp xúc với nhiều người đàn ông như vậy, ánh mắt anh cũng không thèm nhìn cô một cái.

Anh không có hứng thú, cũng không lựa chọn ngủ với người phụ nữa bị người ta ngủ qua.

“Điên... Chó điên....”

Cánh tay Hề Nịnh vừa bị người đàn ông tóc nâu giữ chặt, cô theo bản năng giây giụa, muốn dán lên người Lạc Yếm.

Tiềm thức nói cho cô biết, mặc kệ như thế nào, hiện tại nơi này người cô nhận thức duy nhất, chính là Lạc Yếm.

Giọng nói Hề Nịnh mềm mại, mang theo sự quyến rũ, nhưng nói ra làm sắc mặt mấy người đàn ông xung quanh đều thay đổi.

Dũng sĩ em gái nhỏ, gọi Lạc Yếm là chó điên??

Thậm chí trong nháy mắt kia, Lạc Yếm thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

“Chó điên?” Lạc Yếm cười ra tiếng, ngay từ đầu chỉ cười tương đối trầm thấp, sau đó bả vai run rẩy, toàn bộ cơ thể cũng run lên theo tiếng cười.

Nhìn con thỏ nhỏ, thế mà còn có hai khuôn mặt.

Mặc kệ đối phương hiện tại có phải đang giả vờ hay không, hứng thú của Lạc Yếm dành cho cô lại trở về.

“Tìm người đưa cô ấy đi tắm rửa, ném vào trong phòng tôi.” Lạc Yếm một lần nữa châm một điếu thuốc lá, đáy mắt đen tối hiện lên một tia tà ác không rõ, “Tôi đi nhìn xem, kẻ nào dám làm ô uế địa bàn của tôi.”