Chương 14: Uống xong xuân dược cả người khô nóng

Hề Nịnh không muốn uống.

Người phục vụ không có nghĩa vụ bồi rượu, có thể cự tuyệt, đây là chị Đình Đình nói cho cô ngay từ đầu.

Cô lui về sau một bước, nhìn người đàn ông, hơi khom lưng, “Xin lỗi thưa quý khách, chúng tôi không được uống rượu trong thời gian làm việc.”

“Vậy cô mở nhiều bình rượu như vậy, tự mình trả tiền đi.” Người đàn ông dựa vào phía sau, sắc mặt xấu xí lộ rõ, “Một chai rượu 20 tệ, cô mở bao nhiêu chai, tôi đếm……A, sáu chai, cũng không nhiều lắm, chỉ 120 tệ mà thôi, cũng không biết, một ngày cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Hề Nịnh nắm chặt tay.

Trong phòng, mấy người dù bận vẫn ung dung nhìn người đàn ông kia gây khó dễ với người phục vụ nhỏ.

Thật ra đây là thủ thuật bọn họ hay dùng, khi dễ một người phục vụ mới không hiểu chuyện, sau đó bắt đối phương uống rượu bồi tội, không uống sẽ phải bồi thường tiền.

Đại đa số mấy người phục vụ mới tới không kiếm được nhiều tiền, đều sẽ lựa chọn uống rượu bồi tội, mà rượu này đã bỏ thuốc, chưa đến 10 phút, thuốc sẽ phát huy tác dụng.

Phòng bao có nhà vệ sinh, đến lúc đó bọn họ tùy tiện kéo vào, muốn làm như thế nào thì làm, cho dù có người phục vụ lúc trước đến đây tìm, bọn họ cũng có thể nói người đã đi ra ngoài, không ở đây.

Quan trọng nhất là sau khi uống thuốc này sẽ không nhớ kỹ chuyện gì xảy ra, chơi xong rồi, mặc quần áo cho người phụ nữ, nhân lúc tinh thần không rõ đưa ra ngoài, sau khi tỉnh táo lại, căn bản cũng không thể bắt được nhược điểm trên người bọn họ

Hề Nịnh rất muốn nói mình lựa chọn bồi tiền, nhưng lại luyện tiếc.

Ly rượu đặt trước mặt, cũng là chai rượu cô vừa mới mở, uống vào chắc sẽ không có việc gì, những người này có lẽ chỉ muốn nhìn biểu tình cô bị buộc uống rượu mà thôi, không thể không hợp tác.

Hề Nịnh chỉ có thể nở một nụ cười cứng ngắc, cầm lấy ly rượu kia, ngửa đầu uống cạn.

Vị giác của Hề Nịnh rất mẫn cảm, có lẽ những người khác uống sẽ không cảm nhận được mùi vị, nhưng đối với cô mà nói, dễ như trở bàn tay có thể nhận ra.

Không phải lần đầu tiên cô uống rượu, trong nhà dì nhỏ có ai sinh nhật, đều sẽ uống một chút rượu chúc mừng.

Nói như thế nào, vị thuốc cũng quá kỳ quái.

Hề Nịnh nháy mắt biết bản thân bị hạ thuốc.

Bọn họ sao dám làm như vậy?

Hề Nịnh không biết thuốc gì, nhưng cô biết chính mình ở lại nơi này sẽ phát sinh chuyện hậu quả khó lường.

Không chờ người đàn ông trong phòng bao phản ứng lại, Hề Nịnh ném chén rượu xuống liền quay đầu bỏ chạy.

Lúc này cô không còn để ý có bị trừ tiền hay không, cho dù vị giác của cô sai, cô cũng sẽ không bỏ qua một chút khả năng này.

“Ngọa tào.” Người đàn ông không nghĩ tới đối phương uống xong sẽ chạy, vội vàng đứng dậy giữ cô lại nhưng giữ không chặt.

“Đuổi theo ra ngoài sẽ bị camera bắt được.” Người bên cạnh vội vàng nói.

Người đàn ông đen đủi nuốt một ngụm nước bọt, “Ở chỗ này có thể hưởng thụ một chút, sau khi rời khỏi đây thuốc sẽ phát huy tác dụng, tao xem cô ta mất mặt như thế nào.”

Sau khi thuốc phát huy tác dụng, người phụ nữ sẽ không thanh tỉnh, không màng hoàn cảnh mà động dục.

Hề Nịnh vừa ra đi đã bị mùi nước hoa rẻ tiền cùng không khí lạnh lẽo phả vào mặt, thổi tan không ít mùi thốc lá và mùi rượu dính ở trên người.

Bởi vì không xác định uống phải thuốc gì, cô trước hết đi tìm chị Đình Đình, muốn chị đưa cô đi bệnh viện rửa ruột.

Nhưng có quá nhiều khách hàng ở tầng này, nhóm phục vụ phần lớn đã đi ra ngoài, chị Đình Đình cũng không có ở đó.

Hề Nịnh nhìn chỉ còn sót lại hai người phục vụ nam, cuối cùng lựa chọn đi vào phòng vệ sinh nôn ra.

Kết quả chưa đi được hai bước, cô nhận thấy một cỗ bồn chồn dâng lên không thể giải thích được.

Chưa ăn qua thịt heo sao có thể chưa thấy heo chạy, Hề Nịnh liền đoán ra chính mình trúng xuân dược.

Nhà vệ sinh tầng này không đảm bảo sẽ không có người tiến vào, Hề Nịnh thừa dịp ý thức của mình còn thanh tỉnh, vội vàng đi vào thang máy, ngón tay liều mạng ấn đóng cửa.

Cơ thể càng ngày càng khô nóng nghiêm trọng, cô kéo cổ áo, hai cúc áo ở cổ áo cũng bị kéo ra, lộ ra bên ngoài một tầng da thịt phiếm hồng không bình thường.

Thuốc có tác dụng quá nhanh, Hề Nịnh thậm chí không rõ mình ấn tầng mấy.

Cô dứt khoát nhấn nút xin trợ giúp ở thang máy, kết quả chưa kịp kết nối, thang máy mở ra.

Một đám đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

Cơ thể Hề Nịnh nháy mắt căng chặt, giống như dây đàn bị đứt sau khi chạm vào.

“Hả?”

Trong đó có một người đàn ông phát ra âm thanh sâu xa, Hề Nịnh chỉ còn tia tỉnh táo duy nhất ngẩng đầu nhìn lại——

Lạc Yếm ngậm thuốc lá, lông mày hơi nhướng lên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.