Chương 13: Bị khâch hàng dây dưa làm khó dễ

Hề Nịnh cảm thấy chính mình nhất định bị hoa mắt, còn muốn nhìn kỹ lại, cửa thang máy đã đóng.

Hẳn sẽ không trùng hợp như vậy đi.

Thương Thành lớn như vậy, có 20 triệu dân.

Cô cùng Lạc Yếm đến cùng là có nghiệt duyên gì, mà có thể đến thứ bảy được nghỉ cũng gặp được?

Hề Nịnh vỗ mặt, làm chính mình tỉnh táo.

Những bóng dáng vừa lướt qua người cô có chút giống, nói không chừng nhìn nhầm người.

Sau khi ăn cơm xong, Hề Nịnh đi theo chị Đình Đình trở lại chỗ làm.

Tầng các cô phụ trách là tầng dành cho khách bình thường, sau sáu giờ chiều, hầu như mỗi phòng bao đều ngồi chật cứng người.

“Phòng 304 gọi người phục vụ.”

Chị Đình Đình nghe âm thanh vang lên, chị nhìn lướt qua phòng, làm động tác với Hề Nịnh.

Hề Nịnh lập tức đứng thẳng lưng đi theo sau chị Đình Đình, cúi mặt xuống, trong phòng dưới ánh đèn tối tăm, để người ta không thấy rõ mặt cô.

“Xin chào, xin lỗi vì sự bất tiện này.”

Chị Đình Đình cười, đem hóa đơn trong tay cứng nhắc đưa cho khách trong phòng.

Không gian bình thường trong phòng không nhỏ, bên trong có một chiếc sô pha lớn, thiết bị karaoke, cùng bàn bida.

Trên mặt bàn đã có không ít vỏ chai rượu, toàn bộ trong phòng tràn ngập sương khói, mùi vị thuốc lá hỗn hợp với mùi rượu khiến cổ họng Hề Nịnh ngứa ngáy.

Người đàn ông kia tiếp nhận hóa đơn trong tay chị Đình Đình, ngón tay còn giống như vô tình sờ soạng đầu ngón tay của chị.

“Người phục vụ bên cạnh, rất lạ mặt.” Người đàn ông thuận miệng nói.

Chị Đình Đình bình tĩnh thu hồi tay, cười nói: “Mới tới, nghiệp vụ không thuần thục, em mang theo trên người dạy dỗ.”

Ngườn đàn ông khịt mũi một cách khó hiểu, hừ một tiếng, sau khi uống rượu mặt đỏ ửng, tùy tiện uống vài chén rượu, hỏi: “Để cô ấy ở lại giúp chúng tôi mở rượu.”

Ánh mắt chị Đình Đình cứng lại, “Khách ơi ngài xem, cô ấy vẫn là người mới, nếu làm không tốt đυ.ng phải các anh, em giữ lại như thế nào được?”

Nói xong, chị Đình Đình quay đầu nhìn Hề Nịnh, thấp giọng nói: “Em sang phòng số 4 dọn dẹp trước đi.”

Người đàn ông uống quá nhiều rượu, lúc này tính tình bùng phát.

“Như thế nào, tôi bỏ tiền, để người phục vụ ở lại mở rượu không được?”

“Đương nhiên không phải ý này.” Chị Đình Đình không có biện pháp, chỉ có thể nói, “Tay chân cô ấy không nhanh nhẹn, nếu có chỗ nào làm không tốt, ngài có thể nói với em, em sẽ tới đổi người.”

Chị Đình Đình ném cho Hề Nịnh ánh mắt cẩn thận một chút, cầm hóa đơn cứng nhắc đi ra ngoài trước.

Mặc dù chị có chút quyền với nhân viên, nhưng ở trước mặt khách hàng, chị cũng chỉ là người phục vụ.

Nhân viên phục vụ trong hội quán chỉ phục vụ, không bồi rượu.

Có thể để các cô mở chai rượu, lấy đồ, nhưng không thể cưỡng bách đối phương uống rượu.

Những người đàn ông trong phòng này đều biết, chỉ là bọn họ không kham nổi công chúa, chỉ có thể tìm một người phục vụ xinh đẹp hơn ở trong phòng chờ, cũng có cảm giác được hầu hạ.

Lượng tiêu thụ trong phòng bình thường cũng cũng không cao, phần lớn đều lại bia, một đám đàn ông trung niên ở trong xã hội bị giới thượng lưu áp bức, chỉ có thể tìm việc vui cảm thụ cảm giác được hầu hạ một chút.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Người đàn ông dựa tường đứng ở một bên Hề Nịnh, ngửa đầu uống mấy ngụm rượu hỏi.

“Mười tám.” Hề Nịnh nhấp môi dưới, biết trứng không chọi được đá, chỉ có thể trả lời.

“Nhìn không ra.” Người đàn ông cười một tiếng, “Coi như thành niên.”

Người đàn ông bên cạnh cười ha ha, “Là rất nộn, chưa đủ lông đủ cánh đã đi ra ngoài làm công?”

Hề Nịnh chỉ cười, rũ mắt không nói lời nào.

Một người phục vụ trong câu lạc bộ giải trí này, có tốt hay không được quyết định bởi thái độ của khách hàng.

Giống như hiện tại, Hề Nịnh xui xẻo bị một đám đạo đức thấp hèn dây dưa.

Mấy người đàn ông thấy cô không trả lời, cũng cảm thấy có chút tức giận.

“Như thế nào, nói lời gì ủy khuất cô?” Người đàn ông kia tạm chấp nhận, phịch một tiếng ném lên bàn.

Hề Nịnh mỉm cười, “Không có, khách hàng.”

Cũng may rượu bọn họ vừa mới gọi thêm vừa đến, chị Đình Đình mang theo một người phục vụ nam đẩy xe đi đến, làm gián đoạn sự nóng nảy của người đàn ông kia.

“Không có việc gì chứ?” Chị Đình Đình nhỏ giọng hỏi.

Hề Nịnh cười một cái xem như đáp lại.

Chỉ là bị bọn họ nói một câu, có thể có chuyện gì.

Chờ sau khi chị Đình Đình rời đi, người đàn ông nhìn Hề Nịnh nói, “Lại đây, mở rượu.”

Hề Nịnh nhìn rượu đặt trên bàn, cầm theo dụng cụ khui, mở từng chai một.

Cô dựa theo số người ở trong phòng, mở bảy tám chai sau đó dừng lại, đặt bia trước mặt bọn họ.

Người đàn ông đột nhiên cười, “Ai bảo cô mở nhiều như vậy?”

Tay Hề Nịnh dừng lại một chút.

Thất sách, đáng lẽ nên hỏi trước mở mấy chai.

Rượu trong câu lạc bộ không thể trả lại được, nhưng có thể cất giữ, không uống hết lần sau tới có thể tiếp tục uống.

“Như vậy đi, cô uống hết ly rượu ày, tôi sẽ cho cô đi.” Người đàn ông cười, cầm một cái ly mới, rót rượu vào.

Thời điểm Hề Nịnh không chú ý, đã ném một viên thuốc vào trong đó.