Chương 12: Ở câu lạc bộ giải trí ngẫu nhiên gặp Lạc Yếm

Thứ bảy sau khi ăn trưa xong, Hề Nịnh chào tạm biệt dì nhỏ sau đó đi ra ngoài.

Cô không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ có một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng điện thoại, chìa khóa và một gói khán giấy.

12 giờ rưỡi, Hề Nịnh tới cửa câu lạc bộ giải trí Thiên Hàng đúng giờ.

Sau khi nhắn tin cho người phụ nữ phỏng vấn cô, rất nhanh có một người phụ nữ trẻ tuổi đi ra đón cô.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám đen thêu viền lụa đỏ đậm, bước đi đầy quyến rũ.

Những người khác gọi cô là chị Đình Đình.

Chị Đình Đình mang Hề Nịnh đi vào phòng thay quần áo, bên trong đã tụ tập không ít người đi làm thời vụ, tất cả đều rất xinh đẹp.

Chỉ là Hề Nịnh thoạt nhìn tuổi quá nhỏ, thu được không ít sự chú ý của mọi người.

Chị Đình Đình vỗ vỗ tay, tập hợp mọi người lại, “Quần áo đi làm mọi người thay ở phòng bên cạnh, nói với dì ở bên trong kích thước, họ sẽ lấy giúp mọi người, đến 12 giờ 45 phút, mọi người thay xong quần áo thì ở chỗ này chờ tôi.

Mọi người nhìn thời gian, lập tức nhanh chóng đến phòng bên cạnh lấy quần áo đi làm.

Nói là quần áo đi làm, nhưng thật ra là một chiếc sườn xám thêu chỉ đỏ, kiểu dáng giống với chị Đình Đình, nhưng bởi vì có nhiều người mặc, nên các góc của sườn xám bị sờn rách ít nhiều.

Hề Nịnh thích ứng rất nhanh, sớm biết chị Đình Đình thích cách làm việc lưu loát.

Hề Nịnh biết lúc này cô không thể ghét bỏ quần áo người khác từng mặc qua, sau khi lấy được quần áo vừa vặn với số đo của mình, cô lập tức chui vào phòng thay đồ.

Sườn xám đều đã được giặt sạch, bên trên còn có mùi nước giặt thoang thoảng, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mái tóc dài cuối cùng được cái chụp tóc thu gọn, lộ ra cái cổ trắng nõn, cả người thoạt nhìn duyên dáng, đáng yêu.

12 giờ 45 phút, mọi người đúng giờ thay xong quần áo đứng ở không gian trống trong phòng thay đồ.

Chị Đình Đình chăm chú nhìn mọi người từ đầu đến cuối một lần, sau đó bắt đầu phân công, “Ba người các cô, đi theo cô ấy....”

Mỗi một trưởng nhóm sẽ phụ trách ba người.

Cái trưởng nhóm này, cũng chỉ có mấy cô gái thường xuyên tới đây làm bán thời gian mới có thể làm.

Cuối cùng đến lượt Hề Nịnh, chị Đình Đình dừng lại một chút.

“Em đi theo chị.” Chị Đình Đình nói.

Hề Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.

Con mắt của những người xung quanh nhìn Hề Nịnh giờ đã khác.

Dù sao chị Đình Đình cũng là nhân viên ở đây, trong đám nhân viên cũ chị có quyền phát biểu, trên cơ bản việc bưng trà đưa nước chị đều không phải làm, đi theo chị làm việc, nhẹ nhàng hơn không ít.

Một số người thậm chí còn đang thắc mắc, cô gái này có phải có quan hệ với chị Đình Đình hay không.

Rốt cuộc, chị trước kia trên cơ bản không mang theo nhân viên bán thời gian.

Hề Nịnh cũng không biết bọn họ nghĩ nhiều như vậy, cô đi giày cao gót, đi theo phía sau chị Đình Đình ra cửa.

Nguyên nhân chị Đình Đình mang cô bên người thật ra rất đơn giản. Sau khi rẽ vào một góc, đến hành lang không có người, chị dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn về phía Hề Nịnh, “Không phải người thành niên.”

Lông mi Hề Nịnh run rẩy, nhỏ giọng nói: “Thành niên.”

Chị Đình Đình cười lạnh, “Em đang lừa ai, cô bé.”

Hề Nịnh biết mình không lừa được, chỉ có thể ngửa đầu nhìn chị, “Chị Đình đình, em thật sự rất cần công việc này.”

Chị Đình Đình không kiên nhẫn xua tay, “Ai nói muốn đuổi em đi.”

Hề Nịnh chớp mắt, không rõ đột nhiên chị hỏi tuổi cô làm gì.

Chị Đình Đình do dự trong chốc lát, sau đó nói: “Hôm nay mặc kệ làm cái gì, em phải đi bên cạnh chị, câu lạc bộ rất loạn, em bị ăn bớt cũng không biết.”

Chị thấy hai mắt Hề Nịnh sạch sẽ, quả thật không thích hợp với câu lạc bộ giải trí này chút nào, khó tránh khỏi bị vài vị khách muốn ăn một ngụm, thậm chí không ngủ cũng sẽ bị sờ.

Hề Nịnh mới biết chị Đình Đình lo lắng cho mình, cô lập tức cao hứng gật gật đầu.

Vận khí không tồi, có người che chở.

Sau một giờ, hội quán bắt đầu chính thức buôn bán, lượng khách cũng đông dần lên.

Hề Nịnh đi theo phía sau chị Đình Đình, làm việc cũng rất cẩn thận, không có sai sot gì.

Bởi vì trời tối sẽ có nhiều khách hơn, nên nhân viên bán thời gian sẽ đi ăn lúc 4 giờ 30 phút chiều.

Nhà ăn ở tầng một, phải đi thang máy xuống.

Hề Nịnh đi theo chị Đình Đình vào thang máy, thời điểm cửa thang máy sắp đóng, một nhóm đàn ông đi ngang qua.

Hề Nịnh hơi nhấc mí mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên ở bên trong thấy được một bóng người quen thuộc.

Một chàng trai mặc bộ quần áo màu đen, không chút để ý ngậm một điếu thuốc lá.

Cực kỳ giống kẻ điên Lạc Yếm.