Chương 11: Làm việc ở câu lạc bộ giải trí

Hề Nịnh ở trên mạng tìm kiếm một chút về con trai của Lạc Văn Mậu, nhưng tìm kiếm nhiều trang cũng không thấy tên.

Cô thay đổi phương pháp khác tìm Lạc Yếm, nhưng vẫn không tra được cái gì.

Ngẫm lại, những người tầm cỡ này, nếu không muốn con trai mình lộ diện trước công chúng, có rất nhiều biện pháp để che giấu tin tức.

Họ Lạc tuy rằng rất ít thấy, nhưng ở Trung Quốc nhiều người như vậy, dòng học này vẫn không ít.

Hề Nịnh cảm thấy mình bị Lạc Yếm dọa, cho nên thấy người cùng họ với anh mới có thể nghi ngờ.

Rời khỏi giao diện tìm kiếm, Hề Nịnh đăng nhập vào tài khoản xã hội của mình, chuẩn bị tìm kiếm công việc tạm thời nào mà cô có thể làm vào thứ bảy và chủ nhật hay không.

Cô là vị thanh niên, chắc chắn không thể tìm được công việc bán thời gian thông qua ứng dụng, chỉ có thể thông qua một nhóm người.

Có nhiều quảng cáo công việc bán thời gian trong nhóm, bao gồm không giới hạn việc phát tờ rơi, bồi bàn, và các công việc được trả lương theo giờ khác.

Hề Nịnh muốn tìm một công việc không thành vấn đề, nhưng tiền có thể hơi kém một chút.

Cột sống cổ dì nhỏ không tốt, cô muốn mua cho dì một chiếc gối trị đốt sống cổ, ví tiền của chú dùng lâu đã bị rách, Kiều Dương vẫn luôn thích bộ trò chơi ghép hình nhưng vẫn chưa mua được.

Thật ra Hề Nịnh biết, khi mẹ qua đời không để lại một xu tiền nào, mười năm qua đều là nhà dì nhỏ chi trả cho cô.

Cô không muốn dùng tiền của dì nhỏ để mua quà, muốn tự kiếm cho mình một chút tiền.

Mấy thứ này tuy kết hợp với nhau không thực sự đắt tiền, nhưng cô vẫn muốn cô gắng hết sức để mua một cái gì đó tốt hơn.

Cuối cùng, Hề Nịnh nhìn trúng một công việc bồi bàn trong một câu lạc bộ giải trí, so với chỗ khác 11 tệ 1 giờ thì ở đây 20 tệ 1 giờ, xem như lương cũng cao.

Buổi chiều từ 1 giờ đến 10 giờ tối, nghỉ ngơi 1 giờ, tương đương 160 tệ 1 ngày.

Ca đêm từ 10 giờ đến 7 giờ sáng hôm sau.

Hề Nịnh không thể làm ca đêm, sẽ khiến dì nhỏ lo lắng.

Cô do dự một chút, sau đó trò chuyện với người tuyển, dò hỏi chút tình hình.

Nếu là một câu lạc bộ vô danh, Hề Nịnh không dám tùy tiện đi, nhưng câu lạc bộ này khá nổi danh, tương đối chính quy.

Yêu cầu tuyển dụng cũng không tính cao, trên 1m62, ngũ quan đoan chính.

Đối phương rất nhanh trả lời, [ ngày mai nếu có thời gian, có thể tới phỏng vấn trước. ]

Hề Nịnh tính toán thời gian sau khi tan học sẽ đến câu lạc bộ, hỏi: [ 7 giờ tối có được không? ]

5 giờ rưỡi cô tan học, ngồi xe buýt đến đó cũng mất một giờ.

Đối phương trả lời có thể, việc này cứ như vậy được giải quyết.

Ngày hôm sau huấn luyện quân sự Hề Nịnh tham gia bình thường, thật ra chỉ cần buổi tối hôm trước cô nghỉ ngơi thật tốt, cũng sẽ không mỏng manh đến nỗi ngất xỉu dưới ánh mặt trời.

Sau khi tan học, cô quay lại lớp lấy cặp, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo, áo thun trắng đơn giản cùng một chiếc quần jean sáng màu, đôi mắt màu hổ phách, thoạt nhìn thanh thuần động lòng người.

Ngồi xe buýt một giờ, cô tới trước cửa câu lạc bộ.

Người liên lạc với cô để phỏng vấn là người chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân viên tạm thời, mà câu lạc bộ này chỉ thứ bảy và chủ nhật là thiếu người.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn Hề Nịnh, người này nghiêm nghị nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó đôi môi màu đỏ lúc đóng lúc mở hỏi: “Thành niên chưa?”

Hề Nịnh nói: “Thành niên.”

Người này không quá tin, cô gái nhỏ lớn lên quá non, “Chứng minh thư đâu?”

Hề Nịnh giả vờ lục lọi trong chốc lát, nói: “Quên mang theo.”

Cô chớp mắt, nhẹ giọng nói với người phụ nữ: “Chị à, em thật sự đã thành niên, học lớp 12.”

Vẻ ngoài Hề Nịnh có tính lừa gạt, lớn lên vừa ngoan vừa xinh đẹp.

Thời điểm nhìn chằm chằm vào một người, cảm giác nói cái gì cũng có thể tin tưởng.

May mắn người phụ nữ cũng không quá để ý cô đã thành niên hay chưa, tùy ý phất phất tay nói: “Được rồi, dù sao cũng chỉ đưa rượu vào phòng bao, có khả năng là được.”

Hề Nịnh biết buổi phỏng vấn này xem như đã qua, lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn, “Vậy chiều thứ bảy em qua đây được không?”

“12 giờ rưỡi phải đến, để chuẩn bị công việc.” Người phụ nữ lấy một tờ giấy, ở bên trên tùy tiện viết một dãy số đưa cho cô, “Tới rồi thì nhắn tin cho tôi.”

“Được.” Hề Nịnh cười rất ngọt, tiếp nhận tờ giấy.

Mặc kệ nói như thế nào, có tiền mua quà là được

Hề Nịnh vui vẻ nghĩ.