Chương 10: Hẳn là không có khả năng đi

“Lớn lên không giống tôi.” Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, rồi đưa ra kết luận này.

Hề Nịnh:.....

Nhất thời cũng không biết chính mình phải làm ra phản ứng gì.

“Hôm nay còn có việc, chờ tuần sau báo cáo xét nghiệm DNA được công bố, tôi đến đến đây.” Giọng điệu người đàn ông lãnh đạm, nhìn đứa con gái trong 16 năm mới gặp mặt một lần, cũng không tồn tại tình thương của cha.

Nếu không phải bởi vì là người một nhà của người phụ nữ kia, ông sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy, tốn chút tiền tìm luật sư, căn bản không cần đối phương đồng ý là có thể đem quyền nuôi nấng về tay.

Hiện tay ông có thể hòa nhã xuất hiện ở chỗ này lần thứ hai, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông rồi.

Người đàn ông rời đi, Hề Nịnh nhìn cầu thang đã không còn bóng người, cuối cùng bị Hề Nguyên Vận gọi một tiếng, mới lấy lại tinh thần đi vào nhà.

Hề Nguyên Vận đối với tình huống hiện tại có chút không biết giải thích như thế nào, đem Hề Nịnh kéo đến trên sô pha, nhỏ giọng hỏi: “Không có gì chuyện gì chứ?”

Hề Nịnh lắc đầu: “Không sau đâu ạ.”

Có thể có chuyện gì?

Sinh ra đến bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy cha, giống như một người xa lạ gặp ở ven đường, không có cảm giác gì quá lớn.

Hề Nịnh không có bất kỳ chờ mong gì đối với cha mình, khi mẹ qua đời ông không xuất hiện, hiện tại chẳng lẽ còn muốn cô bày ra bộ dáng cảm động?

Hề Nguyên Vận thấy cô thật sự không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi, dì còn tưởng con sẽ rất kinh ngạc khi biết cha ruột của con là người kia.”

Hề Nịnh mờ mịt chớp mắt cái, “Cái người nào ạ?”

Hề Nguyên Vận không nghĩ tới Hề Nịnh không nhận ra ông, nói: “Vị kia, chủ tịch tập đoàn Triệu Sa, người giàu nhất Thương Thành.”

Hề Nịnh thế mới biết Hề Nguyên Vận đang nói về ai.

Tập đoàn Triệu Sa thật sự rất nổi danh, cho dù cô chưa bao giờ lên mạng nhưng mọi người đều biết sản nghiệp tập đoàn Triệu Sa trải rộng toàn cầu, lĩnh vực tham gia rộng lớn.

Chủ tịch tập đoàn Triệu Sa hơn ba mươi tuổi đã ngồi vững vị trí, được rất nhiều cư dân mạng săn đuổi gọi là cha.

Người này, là cha ruột của cô?

“Không nhận nhầm người chứ ạ?” Hề Nịnh do dự trong chốc lát hỏi.

Hề Nguyên Vận lập tức lấy điện thoại ra, lên mạng tra Baidu tìm người này, nhìn ảnh chụp, Hề Nịnh lâm vào trầm mặc.

Thật đúng là ông.

“Nịnh Nịnh, xét nghiệm DNA tuần sau mới có kết quả, sau khi có kết quả, cho dù cháu lựa chọn ở chỗ nào, dì nhỏ vẫn ủng hộ cháu.” Hề Nguyên Vận nắm tay Hề Nịnh, biểu tình thập phần thành khẩn nói.

Hề Nịnh lại nghĩ, giống như cấp bậc con người, cho dù cô muốn ở lại, ông cũng có trăm loại phương pháp đưa cô đi.

So với gia đình dì nhỏ, ở Thương Thành mua phòng ở còn thiếu hơn một trăm vạn, nhưng giám đốc ở tập đoàn Triệu Sa, thời điểm nhìn bọn họ giống như một con kiến, tùy tay có thể ấn chết.

Hề Nịnh xác định muốn cùng người đàn ông này trở về, chẳng qua cô có yêu cầu.

Sau khi mẹ qua đời, nhà gì nhỏ nuôi cô mười năm, cái người gọi là cha ruột dù sao cũng nên bồi thường một chút mới đúng.

Chẳng qua ý nghĩ này, Hề Nịnh cũng không nói với dì nhỏ.

“Dì nhỏ, thứ bảy này cháu cùng bạn học hẹn nhau ra ngoài chơi, buổi tối khả năng sẽ trở về muộn một chút.” Hề Nịnh thu hồi suy nghĩ, nhìn Hề Nguyên Vận nói.

Hề Nguyên Vận đương nhiên rất cao hứng, trước kia Hề Nịnh chưa từng nói muốn cùng bạn đi ra ngoài chơi, còn tưởng rằng đứa nhỏ này ở trường học không thể hòa đồng với các bạn học.

“Đi chơi ở đâu? Tiền tiêu vặt còn đủ không? Dì đi lấy thêm cho con.” Hề Nguyên Vận nói xong, muốn đứng dậy đi lấy tiền.

“Đủ rồi.” Hề Nịnh cười ngăn cản Hề Nguyên Vận, “Học sinh có thể tiêu xài bao nhiêu tiền, trên người con còn không ít tiền đâu ạ.”

Hề Nguyên Vận vẫn lấy hai trăm tệ đưa cho cô, “Không sao, cứ chơi đi.”

Hề Nịnh chỉ có thể cầm tiền trước.

Cô làm gì có bạn học hẹn nhau ra ngoài chơi, ngay cả mặt bạn học cô còn không nhớ rõ.

Hề Nịnh chỉ muốn dùng số tiền mình kiếm được, mua chút quà cho nhà dì nhỏ, cảm ơn bọn họ nhiều năm qua đã chăm sóc cô.

Sau khi trở về phòng, Hề Nịnh thay quần áo đi tắm rửa, trên người dính nhớp mồ hôi, sau khi rửa sạch sẽ, cả người thoải mái không ít.

Gác mái không có điều hòa, có chút oi bức, Hề Nịnh đem cửa ban công mở ra, lại bật quạt, sau đó lấy điện thoại ra lên Baidu tìm thông tin người đàn ông kia.

Chủ tịch tập đoàn Triệu Sa, Lạc Văn Mậu, năm nay 38 tuổi, vợ đã qua đời, hiện tại đang độc thân.

Thông tin ở trên mạng tùy tiện có thể tra được.

“Họ Lạc....” Đầu Hề Nịnh đột nhiên hiện lên bộ dáng của Lạc Yếm.

“Hẳn là không có khả năng đi.”

Con trai của nhà giàu số một sẽ không học trường trung học ở vùng hẻo lánh.