Chương 9: Nhìn thấy cha

Hề Nịnh bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Cơn ác mộng này là gì?

Khẳng định là vừa rồi bị anh đe dọa mới có thể mơ thấy giấc mộng đáng sợ như vậy!

Trái phải ngủ không an ổn, Hề Nịnh xốc chăn xuống giường, chào hỏi cô giáo phòng y tế chuẩn bị trở về.

Cô giáo phòng y tế lão cũng không ngăn cản cô, vốn dĩ do nghỉ ngơi không tốt dẫn tới ngất xỉu, không có vấn đề gì lớn.

Khi chuẩn bị ra cửa, Hề Nịnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô quay đầu nhìn về phía cô giáo, hỏi: “Cô ơi, cô biết bạn học đến đây ngủ trưa là ai không?”

Đôi mắt cô giáo mờ mịt chớp một cái, sau đó lập tức nhớ tới học sinh kia, “Em gặp cậu ta?”

“Đúng vậy, lúc giữa trưa, cậu ấy có tới một chuyến.” Hề Nịnh gật đầu.

Cô giáo tức khắc khẩn trương, “Cậu ta có làm gì em không?”

Hề Nịnh nghĩ đến việc anh đè mình trên giường, tay cắm vào khe vυ", điều này đương nhiên không thể nói ra.

“Không có, chỉ là trông hơi hung dữ.” Hề Nịnh nói.

Cô giáo nhẹ nhàng thở ra, “Cậu ta là học sinh lớp 12, tên Lạc Yếm, dù sao ở trong trường đừng tiếp xúc với cậu ta là được, tính cách cậu ta có chút vấn đề.”

Cô giáo uyển chuyển nói, dù sao ở sau lưng nói xấu một học sinh, đối với cô cũng có chút khó khăn.

“Lạc Yếm....”

Ký ức trong đầu Hề Nịnh lập tức nhớ đến hôm qua trong lễ khai giảng nghe được một câu, ‘ ở trường học này, các cậu nhớ không được trêu trọc nam sinh tên Lạc Yếm lớp 12. ’

‘ xem như là giáo bá, nhìn thấy ai không vừa mắt liền đánh, đánh nhau cho đến không muốn sống. ’

Lúc ấy cô nghĩ, người giống như cô, sẽ không tiếp xúc với anh.

Hề Nịnh:.....

Sự đảo ngược quá nhanh.

Nội tâm Hề Nịnh đau đớn, bên ngoài còn cười cùng cô giáo nói: “Em đã biết, cảm ơn cô, tạm biệt cô ạ.”

Sau đó cô đi ra khỏi phòng y tế.

Không khi bên ngoài phòng y tế khô nóng, gió thổi đều là gió nóng, ánh nắng mặt trời càng làm la da người ta đau rát.

Hề Nịnh dọc theo phía dưới bóng cây đi về phía sân thể dục, huấn luyện buổi chiều còn chưa kết thúc.

Chỉ đi dạo sân thể dục một vòng, Hề Nịnh phát hiện bản thân không tìm thấy đội ngũ của mình.

Dù là bạn học trong lớp, hay là huấn luyện viên, cô đều không nhớ rõ lắm trông như thế nào.

Nói đến đây, diện mạo Lạc Yếm có thể làm cô liếc mắt một cái liền nhận ra, cũng có thể là cảnh tượng đẫm máu đên đó để lại trong lòng cô ấn tượng sâu sắc.

Đối với người không phải quá quan trọng, cô cũng sẽ không cố tình nhớ diện mạo của đối phương.

Cuối cùng Hề Nịnh đứng bên ngoài sân thể dục hồi lâu, mới bị huấn luyện viên khác phát hiện, hỏi lớp cô sau đó mới hét lên, huấn luyện viên lớp cô mới đem cô đi đến đó.

“Cơ thể em không có việc gì chứ?” Tuổi huấn luyện viên cũng không lớn, trơ mắt nhìn cô gái ngất xỉu trước mặt mình, nói thật so với việc chính mình chạy mười km còn đáng sợ hơn.

“Không có việc gì.” Hề Nịnh nhìn huấn luyện viên cười, “Chỉ là nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa còn bị tụt huyết áp.”

“Trước đến bên cạnh bóng râm nghỉ ngơi đi, ngày mai lại về đơn vị.” Huấn luyện viên nói.

Hề Nịnh đương nhiên nghe lời huấn luyện viên.

Một ngày lung tung rối loạn cứ như vậy trôi qua, sau khi giải tán, Hề Nịnh về phòng học, xách cặp, cầm điện thoại chuẩn bị về nhà.

Vẫn tránh ngõ nhỏ kia, phải mất thời gian gấp đôi cô mới về đến nhà.

Thời điểm đứng ở cửa, đang chuẩn bị lấy chìa khóa thì cánh cửa mở ra.

Hề Nịnh tưởng dì nhỏ nghe được tiếng bước chân của mình, kết quả ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở trước mặt mình.

Thoạt nhìn 37 hoặc 38 tuổi, mặc một chiếc áo sơmi đen, lông mày sắc bén, tràn ngập khí chất của một vị bề trên.

Ông rũ mắt nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, giọng nói phát ra một tiếng không rõ, “Hả?”

Dì nhỏ nhìn thấy Hề Nịnh, vội vàng đi tới, nhìn người đàn ông rồi lại nhìn Hề Nịnh, nhất thời không biết nên giới thiệu người này với cô như thế nào.

Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, mới dùng giọng điệu hỗn loạn không quá xác định nói: “Hề Nịnh?”

Hề Nịnh lập tức biết ông là ai.