Chương 8: Đầu lưỡi này, dùng để liếʍ thứ khác cũng không tồi

Sau khi chàng trai rời đi, không khí dày đặc ngột ngạt dường như lưu thông.

Hề Nịnh hít sâu hai hơi, đầu lưỡi còn mùi máu tươi, tỉnh táo xưa nay chưa từng có.

Cô cảm thấy mình đã đắc tội một kẻ điên rất biếи ŧɦái.

Ngồi ở trên giường một lúc, Hề Nịnh vẫn chuẩn bị thuận theo tự nhiên.

Chàng trai không mặc đồng phục huấn luyện nên chắc hẳn không phải học sinh năm nhất, trường học lớn như vậy, chỉ cần có ý thức trốn anh, chắc chắn sẽ không bao giờ gặp được anh.

Mặc quân phục bất tiện mang điện thoại, Hề Nịnh không thể xem giờ.

Cô đi giày xuống giường, ở trong phòng y tế tìm một vòng, thấy trên bàn có một cái đồng hồ báo thức nhỏ, cho biết hiện tại là 12 giờ rưỡi trưa.

Ngủ cũng không lâu lắm, một hoặc hai tiếng, bây giờ chắc hẳn đến giờ ăn trưa.

Đối với chuyện xảy ra sau khi ngất xỉu, Hề Nịnh không có một chút ấn tượng nào, cũng không biết là ai đưa cô đến đây.

Cô do dự trong chốc lát, tìm một tờ giấy, để lại lời nhắn mình đã nghỉ ngơi tốt, rời đi trước.

Mới vừa cầm bút, cửa phía sau được mở ra.

Sau lưng Hề Nịnh căng thẳng, cô đột ngột quay đầu lại, còn tưởng rằng cái tên biếи ŧɦái kia trở lại, tay cầm búp dùng sức đến mức trắng bệch.

“Em tỉnh rồi à?”

Đập vào mắt là một người phụ nữ xa lạ mặc áo sơ mi trắng, tầm ba mươi mấy tuổi, trên tay xách theo hộp cơm.

“Đến giờ ăn cơm cô thấy em chưa tỉnh, nên cô đến nhà ăn, nghĩ em chắc sẽ đói bụng, gói một phần về cho em.” Người phụ nữ cười đem đồ ăn đã đóng gói đưa cho cô, “Không biết khẩu vị của em, cô chọn mấy món tương đối thanh đạm.”

Cơ thể và tinh thần Hề Nịnh tức khắc thả lỏng xuống, hóa ra là giáo viên phòng y tế.

Sau khi tiếp nhận hộp cơm, Hề Nịnh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cô ạ.”

“Không có việc gì.”

Trong phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp, cô giáo phòng y tế mặc áo blouse trắng kéo ghế dựa về phía Hề Nịnh, “Ngồi ăn đi, hôm nay em có thể không cần huấn luyện quân sự.”

Hề Nịnh cầm hộp cơm ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô giáo mua cho cô một phần thịt, sau khi Hề Nịnh nghiêm túc ăn xong, ngửa đầu nhìn cô nói: “Em không mang điện thoại trong người, ngày mai em đưa tiền cho cô được không?”

Cô giáo phòng y tế bị cô chọc cười, “Cô mang về không mất tiền, em cứ ăn đi, không cần đưa tiền cho cô.”

Hề Nịnh kiên trì một hồi, thấy đối phương thật sự không cần mới từ bỏ.

Buổi chiều Hề Nịnh ở phòng y tế ngủ chốc lát, nhưng ngủ không quá an ổn.

Cô nằm mơ một giấc mộng.

Cảnh trong mơ cô không kịp vươn ngón tay, miệng bị một chàng trai che lại, anh từ phía sau áp sát lên người cô, ái muội ở bên tai cô hỏi: “Đoán xem tôi là ai?”

Hề Nịnh bị che miệng, căn bản không thể nói được gì, chỉ có thể từ cổ họng phát ra tiếng nức nở giống như con thú nhỏ hấp hối, giãy giụa khi bị mãnh thú tóm được.

Giọng nói chàng trai ác liệt lại tràn ngập đùa bỡn lần nữa vang lên, “Không trả lời được?”

Hề Nịnh ‘ ngô ngô ’ hai tiếng, giãy giụa suy nghĩ muốn bẻ tay hắn ra.

Bẻ được một nửa, Hề Nịnh đột nhiên phản ứng lại, chính mình giống như thật sự không biết hắn là ai.

“Nếu không nói được, vậy đầu lưỡi không cần thiết phải giữ lại.” Ngón tay chàng trai thon dài, khớp xương rõ ràng, cạy hàm răng cô ra, đưa vào trong miệng cô.

Trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi bị ngón tay kéo ra bên ngoài, Hà Lạc cảm thấy đau, chỉ có thể đi theo ra bên ngoài.

Đầu lưỡi phấn nộn còn sót một sợi chỉ bạc, ngón tay thon dài nắm đầu lưỡi cô tùy ý đùa bỡn, thẳng đến khi miệng Hề Nịnh không kìm được, nước miếng dọc theo khóe miệng nhỏ giọt ra bên ngoài.

“Chảy nhiều nước như vậy.” Chàng trai cười nhẹ một tiếng, “Đầu lưỡi này của cô, dùng để liếʍ cái khác cũng không tồi.”

Nói xong, Hề Nịnh cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cứng rắn ở phía sau.