Chương 7: Dùng sức, cắn chảy máu

Bàn tay của Lạc Yếm mang theo vết chai mỏng đặt lên cơ thể cô, như một con rắn độc lạnh lẽo trượt lên da cô, nơi nó đi qua nổi lên từng trận rùng mình, da gà đồng loạt nổi lên.

Hề Nịnh đời này cùng con trai thân mật nhất có lẽ chính là lúc học tiểu học, giáo viên bảo các bạn học cầm tay nhau chơi trò chơi, hành động của Lạc Yếm không khác nào đánh vỡ khoảng cách an toàn mà cô đặt ra.

Hơi thở xung quanh toàn bộ bị anh đoạt lấy, uy thế cường hãn làm người ta không thể bỏ qua.

“Anh……Anh điên rồi sao?”

Hề Nịnh muốn thoát ra, dùng sức giãy giụa.

Nhưng sức lực của cô, đối với Lạc Yếm mà nói, chính là một con chó sói đi săn đem con thỏ ấn ở dưới móng vuốt, rất hứng thú nhìn cô giãy giụa.

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, dù giãy giụa thế nào cũng vô lực.

Hề Nịnh thở dốc vì kiệt sức, tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cô cảm thấy mắt mình tối sầm lại, sắp ngất đi.

Nhưng không thể!

Hiện tại nếu cô ngất xỉu, cái kẻ điên này sẽ làm gì chính mình hoàn toàn không thể đoán được.

Cứ việc không biết anh là ai, hiện tại đang học lớp mấy.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Hề Nịnh thông qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi biết anh là kẻ điên.

Một con chó điên, làm bất cứ điều gì mình muốn, không bị ràng buộc bởi đạo đức, cái loại có thể trực tiếp cắn người chảy máu.

“Suy nghĩ cái gì?” Ngón tay Lạc Yếm chạm vào qυầи ɭóŧ phía dưới của cô, một ngón tay từ dưới lên trên sờ vào khe vυ".

“A, ngực thế nhưng rất lớn.” Lạc Yếm nhẹ nhướng mày, rõ ràng không ngờ cô lại có kích thước như vậy.

Cơ thể Hề Nịnh bị khóa lại trong bộ quân phục rộng thùng thình, thoạt nhìn gầy gò, nhỏ bé, cái đầu của cô chỉ miễn cưỡng chạm đến bả vai Lạc Yếm.

Nhưng ngực cô lớn, cho dù cả bàn tay to của Lạc Yếm cũng không thể bao hết được.

Nếu Lạc Yếm có cơ hội nhìn mông cô, sẽ phát hiện mông cô no đủ, đầy đặn như trái đào, đĩnh kiều lại xinh đẹp.

Đáng tiếc hôm nay anh không có cơ hội này, bởi vì cô gái dưới thân bất ngờ dùng đầu khuỷu tay đánh vào đầu anh, vẻ mặt thấy chết cũng không sợ.

Rõ ràng một bộ dáng sắp chết cũng không cho Lạc Yếm chạm vào.

Lạc Yếm thuận thế nghiêng đầu sang một bên, dễ như trở bàn tay tránh thoát một đòn của cô.

Ai biết Hề Nịnh dứt khoát há miệng, hàm răng trắng tinh hung tợn cắn vai anh, dùng sức như muốn xé rách da thịt anh.

Cơn đau đột ngột làm Lạc Yếm cau mày, anh vừa định tấn công thì nghe thấy cô gái cắn bả vai mình phát ra tiếng khóc nức nở.

Một bên khóc một bên cắn.

Hành động của Lạc Yếm đột nhiên liền dừng lại, toàn bộ đè lên người cô gái, anh buông lỏng bàn tay đang giam cầm cô, dùng sức ôm lấy cái gáy của cô.

Anh dỗ dành nhỏ nhẹ, nỉ non như dỗ người yêu: “Dùng sức, cắn ra máu đi.”

Con thỏ bị bắt buộc làm Lạc Yếm vui sướиɠ đến cực điểm, ngay cả bả vai đau đớn cũng mang theo sung sướиɠ.

Trong miệng Hề Nịnh truyền đến mùi màu tươi giống như rỉ sắt, máu tươi thấm vào tấm vải, đỏ tươi sáng ngời mà chói mắt.

Đôi tay được giải thoát, cô lập tức dùng sức đẩy Lục Yếm đang ôm cô vào lòng nhẹ dỗ dành, lau vết máu đỏ tươi trên môi, ánh mắt chớp động một cái, khuôn mặt mang theo đầy nước mắt hung tợn mắng.

“Kẻ điên.”

“Ha ha ha.”

Lạc Yếm lại rất vui sướиɠ nở nụ cười, gương mặt lạnh băng lập tức trở nên linh hoạt, phía dưới mắt phải một giọt máu màu đỏ càng thêm yêu dã.

Ngón trỏ của anh nhẹ chạm qua đôi môi Hề Nịnh nhiễm máu đỏ tươi, đầu lưỡi anh khẽ liếʍ, “Hương vị không tồi.”

Hề Nịnh không chỉ có cảm thấy anh không chỉ là kẻ điên, mà còn là một kẻ biếи ŧɦái.

Cô vừa mới dùng hết sức lực, hiện tại chỉ cảm thấy hai tay chống đỡ giường nhũn ra.

Nhưng Hề Nịnh vẫn cảnh giác nhìn anh, nói: “Anh còn dám làm chuyện xằng bậy với tôi, lần sau tôi sẽ cắn yết hầu của anh.”

Lạc Yếm khẽ cười một tiếng, anh tiến đến trước mặt cô, chợt kéo khoảng cách của hai người, làm hô hấp của họ đan chéo ở bên nhau.

Môi mỏng của anh khẽ mở, giống như ác ma nắm lấy tay cô bóp cổ mình, thấp giọng nói: “Tùy thời chờ đợi.”