Chương 23: Rút ra liền trở thành tra nam

Lúc Hề Nịnh tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là phía dưới, nơi đó khó chịu giống như bị xé rách. .

Cô mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy chính là trần nhà treo một bóng đèn xa lạ.

Đại não trong nháy mắt có chút mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Hạ thân đau đớn làm cô định thần lại, cô hoảng hốt thất thố từ trên giường bò dậy, rũ mắt nhìn thấy trên người mình không biết đang mặc áo ngủ của ai.

Áo ngủ tơ lựa màu xanh rất rộng, ống tay áo dài che khuất đôi tay của cô, trông giống như kích thước của một người đàn ông.

Tay Hề Nịnh run rẩy vén áo ngủ lên, nhìn thấy gần bắp đùi có dấu hôn ái muội lại dữ tợn.

Ngay lúc đó, đồng tử Hề Nịnh co rụt lại, giống như muốn chết đi.

Cô hoảng loạn nhìn mọi ngóc ngách trên cơ thể, cánh tay, ngực, trên đùi.

Không khó để suy nghĩ tối hôm qua đã xảy ra chuyện kịch liệt gì, mới có thể lưu lại trên người nhiều ấn ký như vậy.

“Ngô....” Nước mắt trong nháy mắt tràn ra, Hề Nịnh gắt gao cắn môi kìm nén.

Cô không nhớ rõ chuyện gì cả, chỉ nhớ mình đi theo chị Đình Đình đi vào phòng bao, sau đó đã xảy ra chuyện gì cô đều không biết.

“A, em tỉnh rồi?”

Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên, Hề Nịnh hoảng loạn siết chặt áo ngủ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

Trong tay Dư Hòe Tinh cầm một cái túi cùng vài bộ quần áo, bị ánh mắt cô hung tợn cảnh giác nhìn chằm chằm, hắn đứng ở cửa tiến cũng không được, lui lại cũng không xong, trongnháy mắt rất xấu hổ.

“Cái kia...Anh đưa túi cùng quần áo cho em…..”

Dư Hòe Tinh ra hiệu, giơ những đồ vật trên tay lên.

Đôi tay Hề Nịnh nắm chặt quần áo, nước mắt lưng tròng, “Anh là ai?”

“A, anh lớn hơn em vài tuổi, em gọi anh Dư là được.” Dư Hòe Tinh cười hì hì nói.

Hề Nịnh lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông ngủ với người con gái khác lại không biết xấu hổ như vậy, khuôn mặt đẹp trai đó ở trong mắt cô trở nên vô cùng xấu xí.

“Anh chờ cảnh sát tới bắt anh đi!” Hề Nịnh hung tợn nói, “Tôi muốn báo anh tội cưỡиɠ ɠiαи!”

Dư Hòe Tinh sửng sốt, “A?”

Vẻ mặt của hắn trong nháy mắt mờ mịt.

“Không phải....Em.... Không phải.....” Dư Hòe Tinh nói lắp nửa ngày, giải thích nói, “Không phải anh ngủ với em.”

“Đó là ai? Nơi này chỉ có tôi và anh!” Tầm mắt Hề Nịnh nhìn xuống mặt đất, thấy áo mưa rơi trên mặt đất, đôi mắt đỏ ửng, “Còn có chứng cứ!”

“Tôi ngủ.”

Một giọng nói hơi lười nhác cùng khàn khàn từ ngoài cửa vang lên.

Giọng nói này dường như khắc sâu vào trong đầu cô, cả người Hề Nịnh căng thẳng.

Lạc Yếm hình như vừa mới tắm xong, thay đổi một bộ quần áo sáng màu, mái tóc đen hỗn độn rơi xuống trán.

Anh dựa vào khung cửa ôm cánh tay, nhấc mí mắt lười nhác nhìn vê phía Hề Nịnh, khóe môi cười khẽ một tiếng, “Sao, tối hôm qua không nhớ rõ chính mình bò lên người tôi?”

“.... Lạc Yếm.” Môi Hề Nịnh có chút khô nứt khẽ há mồm, thốt ra một cái tên mà cô không tin được.

Vì sao lại là Lạc Yếm?

Nghĩ lại, hình như ngày hôm qua cô có nhìn thấy anh ở chỗ này, nhưng vì sao Lạc Yếm lại ngủ với cô?

“Anh….Vì sao....”

Hề Nịnh che miệng co rụt lại, cả người cuộn tròn thành một khối, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn bã.

“Vì sao?”

Lạc Yếm không hề có tâm tình quan tâm đếm cảm xúc của cô, dùng giọng điệu cực kỳ bình đạm nói: “Cô bị người khác hạ xuân dược, khóc lóc bò lên người tôi, cầu tôi phải thao cô, cô không nhớ rõ?”

Tâm lý Lạc Yếm cực kỳ vặn vẹo cùng bệnh hoạn, nhìn Hề Nịnh thống khổ hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối hôm qua, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, anh bật cười thành tiếng.

“... Không phải, tôi không có.....”

Hề Nịnh muốn phản bác, nhưng cô lại không nhớ ra được cái gì, ký ức trong đầu trống rỗng giống như bị rửa sạch.

Sắc mặt Hề Nịnh dần dần tái nhợt, cô không thể tin chuyện này là cô chủ động.

Dư Hòe Tinh nhìn đứa nhỏ như vậy có chút đáng thương, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lạc Yếm, nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì tối hôm qua đã ngủ, nói uyển chuyện một chút được không?”

Lạc Yếm nghiêng đầu, nói: “Tôi nói uyển chuyển chút, chứ không phải cô ấy bò lên người tôi sao?”

Dư Hòe Tinh:.....

Hắn vẫn nên câm miệng đi, tâm tình Lạc thiếu không tốt.

“Này, quần áo cùng túi đưa cho em, ngày hôn qua điện thoại em có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ dì nhỏ, nhưng anh đã giúp em giải thích, nói em đi chơi quá muốn qua đêm ở nhà bạn học.” Dư Hòe Tinh đi hai bước về phía mép giường, cuối cùng duy trì đứng cách 1 mét, đem quần áo cùng túi ném cho Hề Nịnh.

Hề Nịnh lúc này mới nhớ tới chính mình mất liên lạc cả đêm, dì nhỏ ở bên kia chắc sắp phát điên rồi.

Nhưng sau khi nghe thấy vấn đề đã được giải quyết, nhẹ nhàng thở ra.

“Cơm trưa ở bên ngoài, ăn xong có thể đi.” Lạc Yếm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát sau đó chậm rãi mở miệng.

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Giống như một tên tra nam vô tình.

Hơn nữa một bên hưởng thục cô gái trên người mình, một bên thao xong sảng rồi liền không muốn phụ trách, cẩu nam nhân.