Chương 24: Coi như tôi coi anh là vịt

Dư Hòe Tinh đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên phát hiện bản thân có chút dư thừa, gãi gãi tóc cười ngây ngô về phía Hề Nịnh một chút, đôi chân dài lập tức rời đi.

Trong phòng ngay lập tức an tĩnh

Hề Nịnh nhìn hai người đàn ông đều rời khỏi phòng, tay nắm chặt áo ngủ mới thoáng buông lỏng.

Bởi vì dùng quá sức, khớp xương đều trắng bệch.

Lại qua vài phút, tay Hề Nịnh mới hết run rẩy, cô hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, làm chính mình bình tĩnh lại.

Thời điểm tỉnh táo lại, cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, gia đình dì nhỏ khẳng định sẽ biết chuyện này.

Lúc này, Hề Nịnh thật sự không muốn làm dì nhỏ nhọc lòng vì mình.

Hề Nịnh xuống giường thay quần áo của mình, mở túi ra nhìn, trong túi không thiếu đồ, còn nhiều thêm một cái phong bì.

Động tác của cô tạm dừng lại, sau đó lấy phong bì ra, vừa mở ra liền nhìn thấy——

Một xấp tiền màu đỏ thật dày xuất hiện ở trước mắt mình.

Nhân viên bán thời gian một ngày cũng chỉ được 160 tệ, hai ngày cũng mới chỉ 320 tệ.

Hiện tại xấp tiền trong tay này ít nhất mười nghìn tệ.

Có thể nói, Hề Nịnh đã lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn nhiều tiền đến thế.

Màu đỏ chói mắt trên tờ tiền, làm hốc mắt Hề Nịnh có chút nóng lên.

Hiện tại cô ngoại trừ nhục nhã, cũng không còn cảm xúc nào khác.

Hề Nịnh nhìn chằm chằm một xấp tiền mặt màu đỏ trong chốc lát, một tờ cũng không lấy, cô ở trong phòng tìm một cái bút, ở phong bì để lại một câu: Coi như tôi coi anh là vịt.

Sau đó Hề Nịnh đem phong bì ném lên giường, xách theo túi đi ra ngoài, ánh mắt cũng không nhìn cơm trưa trên bàn, cũng không quay đầu rời khỏi nơi này.

Thời điểm xuống lầu, ở cổng lớn cô gặp chị Đình Đình, bởi vì công việc chiều nay cô không thể làm, chị Đình Đình tạm thời tìm một người phụ nữa khác.

Lúc nhìn thấy Hề Nịnh, đôi mắt chị Đình Đình rõ ràng sáng lên, bộ dáng sau đó lại nhớ tới cái gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hề Nịnh nhìn chị gật gật đầu, cũng không đi lên dò hỏi đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cô hiện tại chỉ muốn tìm một địa phương không có ai, chờ đến khi bình tĩnh, sau đó mới về nhà.

Từ nơi ngồi xe buýt đến nghĩa trang, yêu cầu đổi ba lần xe buýt, thời gian dài đến một tiếng rưỡi.

Hề Nịnh ở ven đường đến siêu thị mua một cái khăn lụa, cô làm lơ ánh mắt tò mò của chủ tiệm, cô quấn khăn lên cổ, che đi dấu hôn ái muội trên cổ.

Sau đó cô ngồi xe buýt đến nghĩa trang, ôm túi không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào buổi trưa, ngay cả không khí trên đường cũng xuất hiện vặn vẹo dưới thời tiết nắng nóng.

Hề Nịnh lại không cảm nhận được.

Gần hai giờ chiếu, cô đi tới nghĩa trang.

Bia mộ của mẹ cô ở tận cùng bên trong góc, một góc không đẹp lắm, nơi đó chỉ có ánh mặt trời vào buổi trưa, bởi vì nó rẻ.

Bức ảnh trên bìa mộ là một người phụ nữ cười ôn hòa, điềm tĩnh, bộ dáng nhìn cũng chỉ hai sáu hoặc hai bảy tuổi.

Hề Nịnh quỳ gối trước bia mộ, rũ mắt xương, cúi đầu không nói gì.

Ước chừng nửa giờ sau, cô hé đôi môi khô đến mức bong tróc, giọng nói hơi khàn khàn phát ra cùng với cảm xúc bị kìm nén.

“Mẹ, con nhớ mẹ.”

……

Giọng nói dần trở nên ủy khuất, thẳng đến khi hốc mắt nóng lên, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống.

Nước mắt nhỉ giọt rơi xuống đất rất nhanh bị mặt đất nóng làm khô, Hề Nịnh cắn cánh môi, quật cường dùng tay lau nước mắt.

Nhưng nước mắt quá nhiều, căn bản không lau hết được, tầm mắt cô rất nhanh mơ hồ, ngay cả anh chụp mẹ cũng không thấy rõ.

Hề Nịnh ở nghĩa trang cho tới trời sắp tối, sau đó đứng dậy với đôi chân tê dại gần như mất đi tri giác.

Trước khi về nhà, cô chạy đến phòng vệ sinh của một trung tâm thương mại gần đó, sau khi rửa mặt, đem khăn quàng quấn quanh cổ, xác định về đến nhà trên mặt sẽ không lộ ra dấu vết gì, cô mới ngồi xe buýt về nhà.

Trong lúc đó, dì nhỏ gửi tin nhắn hỏi cô có trở về ăn cơm hay không, Hề Nịnh nói dối mình đã ăn ở bên ngoài, không cần chờ cô trở về.

Thời điểm về nhà đã gần 10 giờ, dì nhỏ cùng mọi người đã sớm rửa mặt lên giường, ở cửa có để lại cho cô một ngọn đèn.

Hề Nịnh cô gắng hết sức để giữ cho động tác của mình nhẹ nhất, nhưng căn nhà nhỏ như vậy, cô vừa mới dùng chìa khóa mở cửa dì nhỏ đã biết cô đã trở về.

Nghe thấy cô trở về, dì nhỏ từ trong phòng đi ra, “Đã về rồi à? Tủ lạnh còn sủi cảo, nếu cháu ở bên ngoài chưa ăn no thì cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút.”

Động tác đổi giày của Hề Nịnh cứng đờ, phát hiện dì nhỏ cũng không hỏi vì sao tối qua cô không trở về, cô nhẹ nhàng thở ra.

Một ngày không ăn cơm, cô thực sự đói bụng, lúc này cô cũng không tiếp tục mạnh miệng, cười nói: “Cháu đã biết rồi ạ, cháu sẽ tự hâm nóng, dì đi ngủ trước đi.”

Hề Nguyên Vận nói ‘ được ’, một bên đi vào phòng bếp đem sủi cảo bưng ra cho cô.

Sủi cảo nhà làm vỏ mỏng, chỉ cắn một ngụm nước sốt đã tan đầy miệng.

Sau khi dì nhỏ trở về phòng, Hề Nịnh ăn chút sủi cảo nóng hổi, nhịn một hồi lâu mới không rơi nước mắt.

-

Lạc Yếm ở đầu bên kia, sau khi trở về phòng nhìn thấy phong bì chứa đây tiền ở trên giường, cùng một dòng chữ màu đen ở bên trên: Coi như tôi coi anh là vịt.

Lạc Yếm:.....

Anh quay đầu đem Dư Hòe Tinh đánh như một bao cát.