Chương 2: Du học trở về

18 tuổi, Hứa Gia Thần trở lại.

Ngay khoảnh khắc lúc đáp xuống máy bay, lòng Hứa Gia Thần tràn ngập chờ mong.

Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho cha Hứa và mẹ Hứa, tiếc là hiện tại cha Hứa và mẹ Hứa lại đang có cuộc họp ở công ty, có một hạng mục khá lớn yêu cầu bọn họ phải theo, vì vậy bọn họ phải hết sức cẩn thận và chắc chắn, không thể thiếu cảnh giác, nên bắt buộc phải để di động chế độ im lặng, cũng vì như vậy mà cả hai người không ai tiếp điện thoại của anh.

Hứa Gia Thần có chút mất mát, nhưng cũng hiểu cho cha mẹ, vì thế tự mình đánh xe về nhà.

Sau khi về nhà, lúc này mới là 8 giờ sáng, anh tắm rửa sạch sẽ qua một lượt, lúc ra ngoài, tầm mắt bất tri bất giác lại liếc tới tờ giấy thông báo có dấu đóng dấu nghiêm chỉnh của thầy giáo chủ nhiệm dạy Hứa Lạc Tịch, trong đó hạng mục đầu tiên ghi ngày hôm nay là ngày họp phụ huynh, từ đây anh mới biết được, cha mẹ mình vậy mà lại bỏ lỡ cuộc họp phụ huynh quan trọng của em gái.

Đột nhiên di động trong túi rung lên, là mẹ Hứa: “Thần Thần, cha mẹ hiện tại đang ở công ty, có một hạng mục cần chúng ta tự mình xử lí, làm sao vậy, sao lại gọi điện thoại cho mẹ vào lúc này?”

“Mẹ, con trở về rồi!”

“A? Thật sự sao! Tại sao con lại không nói trước cho cha mẹ một chút chứ, ôi trời ơi, thật là vui quá đi mất!”

“Ai ya, chuyện này để sau hãy nói đi mẹ. Mẹ à, có phải mẹ và cha đã quên không đi họp phụ huynh cho Lạc Tịch rồi đúng không?”

“A, con nhắc mới nhớ đó, chúng ta bận quá, đã quên béng mất chuyện này luôn, nếu không thì con thay bọn ta đi họp phụ huynh cho em đi! Vừa hay con bé cũng rất nhớ con đó, ngày nào nó cũng lải nhải với ta về con suốt thôi.”

“Vâng.” Hứa Gia Thần bình tĩnh đồng ý.



Hứa Lạc Tịch bấy giờ đang ngồi ở ngoài hành lang của khu dạy học, cô biết, cha mẹ lần này chắc chắn sẽ không tới, cô buồn tủi gục đầu xuống, trộm rơi nước mắt, đây là lần họp phụ huynh đầu tiên của cô kể từ khi bước vào cao trung, hơn nữa cũng là đoạn thời gian khảo sát cuối kỳ toàn trường.

Đang lúc tủi thân, đột nhiên cô nghe được một tiếng cười khẽ, ngay lập tức cô liền dùng tay lau sạch nước mắt lấm lem trên khuôn mặt đi.

“Mấy năm không gặp, em vậy mà vẫn là một đứa trẻ thích khóc như trước.”

Hứa Lạc Tịch ngẩng đầu, liền thấy ngay một người tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan trên mặt như được điêu khắc cẩn thận, vừa có thần vừa có khí, cộng thêm với một đôi mày kiếm cùng một đôi mắt thon dài mang dáng vẻ đào hoa, làm cho con người ta chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ chìm sâu vào đó không thoát ra được.

“Anh là…… Anh hai?”

“Ừm. Anh tới để họp phụ huynh cho em.”

Đùng đùng đùng, một trận tiếng đập cửa vang lên.

“Thưa thầy, tôi là anh trai của Hứa Lạc Tịch, bởi vì vướng chút việc nên tới trễ, thành thật xin lỗi.”

Hứa Gia Thần ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng quanh thân lại tràn ngập hơi thở xa cách. Anh quay đầu lại cười nói với Hứa Lạc Tịch: “Đi, anh thay mặt cha mẹ họp phụ huynh cho em.” Tốc độ lật mặt này cứ như người lạnh nhạt vừa rồi không phải bản thân anh vậy.

Cuộc họp phụ huynh cuối cùng cũng trôi qua trong nhẹ nhàng, người nào đó liền lộ ra nụ cười tươi vừa lòng.

Về đến nhà, giúp việc đã làm xong cơm nước, nhưng cha Hứa và mẹ Hứa vẫn chưa trở về, hai người bọn họ đành ngồi xuống nhanh chóng ăn xong cơm.

“Anh, mấy năm nay anh ở Anh Quốc sống có tốt không?”

“Ừm, cũng được, chỉ là rất nhớ mọi người.”

“Em và cha mẹ cũng rất nhớ anh.” Hứa Lạc Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm Hứa Gia Thần, trong đó dường như còn phảng phất chút ủy khuất đáng thương.

“Ừ, anh biết, cho nên anh mới tranh thủ thời gian để trở lại.”

Hứa Lạc Tịch đột nhiên chuyển chủ đề, “Anh, anh mang quà gì về cho em vậy?”

“Ba bộ đề thi ôn luyện toán học.”

“Ai nha, anh, anh đừng gạt em!” Hứa Lạc Tịch chu chu miệng lên, không vui nói.

“Lại đây với anh.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi đến phòng của Hứa Gia Thần, mắt thấy trên giường có một cái hộp gỗ, cô liền biết đó chính là món quà mà anh hai cô tặng cho cô, cô chậm chạp chạy qua đó, vừa mở ra liền thấy: “Dây chuyền bằng kim cương, lại còn lớn như vậy, giá cả chắc hẳn rất mắc nhỉ?”

“Chỉ cần em thích là được.”

“Ưm ưm, anh hai thật tốt!”

Chụt, Hứa Lạc Tịch bỗng dưng chồm lên hôn một cái thật kêu lên mặt Hứa Gia Thần.

Lúc này cha Hứa và mẹ Hứa cũng đã trở lại, thấy con trai đã 6 năm không gặp, trong lòng vui mừng khôn xiết, “Con trai, tới đây mẹ nhìn chút nào.”

Mẹ Hứa sờ sờ gương mặt Hứa Gia Thần trong chốc lát, đáy mắt không kìm được mà tràn đầy sự đau lòng, con trai bà gầy quá, “Con xem mẹ này, thật không đúng lúc gì hết, mới vậy mà đã khóc rồi.”

“Mẹ……” Hứa Gia Thần giơ tay lau nước mắt cho mẹ Hứa.

“Con trai bé nhỏ của ta bây giờ đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ rồi.” Cha Hứa vui vẻ nói.

“Ai nha, con trai cuối cùng cũng trở lại, rốt cuộc bọn ta đã có thể đem công ty giao lại cho con rồi, dù sao bây giờ cha cũng già rồi, quản không nổi mấy người trong công ty nữa, vì vậy cho nên con mau trở về tiếp nhận công ty đi!”

“Cha, công ty gặp vấn đề gì sao?”

“Những người trong Thẩm gia từ sau khi cha con mất đã luôn rình mò và nghĩ ra các kế sách hèn hạ nhằm cướp đoạt cổ phần của con, suốt 6 năm này cha ngăn đón mưu kế của bọn họ tính ra cũng không dưới mười lần đâu, nếu không phải sự uy nghiêm của ông Thẩm vẫn còn ở đó, chỉ sợ số tài sản này của con đã sớm rơi vào trong tay bọn họ từ lâu rồi, cha bây giờ cũng rất mệt mỏi, không muốn xen chân tham dự vào việc riêng của nhà con nữa, cho nên, ba đem nó giao lại cho con.”

Hứa Gia Thần cúi đầu, rơi vào trầm tư. Hôm nay trở về, anh thấy cha mẹ già nua đi rất nhiều, tóc bạc càng ngày càng tăng, sớm đã vượt qua một nửa. Anh không nhịn nổi mà đau lòng thay cha mẹ.