Chương 3: Con sói đầu đàn

Ngày hôm sau, trong phòng họp hội đồng quản trị.

Địch ý của mấy người thân thích trong Thẩm gia đối với Gia Thần vô cùng lớn, hiển nhiên là không đồng ý việc anh trở về đảm nhiệm chức vị lớn nhất của tập đoàn, hết nhăn mày lại nhíu mi, trong miệng thì không ngừng luyên thuyên nào là nhóc ranh chưa cai sữa, linh tinh đủ thứ cả, lại còn mắng cha Thẩm đem gia sản đặt vào trong tay người ngoài. Đối với loại chuyện này, Hứa Xa An xưa nay vẫn luôn dựa vào lý do cha Thẩm đích thân thoái thác để phản biện, nhưng lần này đã chẳng cần dùng đến nữa.

Gia Thần ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế cao nhất, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhẹ mặt bàn, trong bầu không khí tràn ngập sự công kích kịch liệt đến từ chính những người thân trong Thẩm gia, truyền đến một trận âm thanh ho khan thật mạnh, Gia Thần trầm giọng lên tiếng: “Thẩm Năm, đi đầu việc nháo loạn, thân vốn là một cổ đông, lại đem công ty quấy loạn như quấy cháo, từ hôm nay trở đi, chính thức khai trừ khỏi hội đồng quản trị!”

“Cậu cậu cậu, cậu đúng là một thằng nghịch tử, tôi là chú họ của cậu, vậy mà cậu lại vì một người ngoài, nhẫn tâm đuổi cổ tôi ra khỏi công ty?” Thẩm Năm tức giận trợn mắt lên nói, tay nắm chặt thành nắm đấm, nện một phát thật mạnh xuống bàn.

“Mọi người đừng quên, tôi là người có cổ phần lớn nhất ở đây, tất nhiên cũng có quyền lên tiếng nhất, tôi nói cái gì thì chính là cái đó, hôm nay Thẩm Năm nhất định phải bị khai trừ!” Gia Thần nghiêng đầu về phía trước, tay vươn ra đỡ lấy cái bàn, khóe miệng lộ ra một mạt cười đầy tà ý, “Tôi không quan tâm mấy người là ai, thân thích hay họ hàng gì đó, tôi chỉ đơn giản là muốn thấy cái bộ dáng mấy người bị tôi làm cho tức chết mà thôi, mấy năm nay cha tôi khổ sở bao nhiêu khi phải đối phó với các người, tôi nhất định sẽ cho các ngươi dâng trả gấp bội!”

Tất cả mọi người ở đây đều bị ánh mắt lạnh băng của chàng thanh niên 18 tuổi này dọa cho sợ hãi, bọn họ thật không nghĩ tới, thằng nhóc con trắng trẻo ngày xưa bây giờ đã biến thành một con sói đầu đàn hung dữ.

=====================

Chủ nhật, cha Hứa và mẹ Hứa ra ngoài đi làm, nhân cơ hội hôm nay dậy sớm đã tự tay chuẩn bị bữa sáng, sắp sẵn ra bàn ăn, chờ hai người kia tỉnh lại sẽ có đồ ăn ngay.

Hứa Gia Thần là người tỉnh lại trước, mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt, mà Hứa Lạc Tịch thì vẫn còn nằm im trong ổ chăn, chính xác là vẫn chưa muốn tỉnh lại. Hứa Gia Thần nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó ngồi hoàn thành đống tài liệu còn chưa giải quyết hết, tiếp đó lại ngồi bàn chuyện công ty qua di động một hồi, đến khi anh quay sang nhìn đồng hồ, 10 giờ đúng, em gái vẫn chưa chịu rời giường.

Anh nhớ rõ, cha Hứa và mẹ Hứa từ trước tới nay không hề thích bọn họ ngủ nướng, có lần chỉ vì Hứa Lạc Tịch ngủ nướng quá lâu mà hai người đã đem cô ra đánh cho một trận, bọn họ thích người cần mẫn, nhưng Hứa Lạc Tịch lại không bỏ được tật xấu này nên một lần nữa cô lại bị đánh một cách vô cùng thê thảm. Anh nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Lạc Tịch, nhẹ nhàng gõ gõ vài cái, không phản ứng, lại gõ gõ, “Anh, anh vào đi!”

Hứa Gia Thần kinh ngạc nhảy dựng lên, trong đầu lúc này bất ngờ xuất hiện một câu nói……

Nhưng rất nhanh nó đã bị anh gạt qua một bên. Hứa Gia Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy em gái vẫn còn nằm trong ổ chăn, mãi không chịu đứng dậy, anh tức giận bèn quát nhẹ: “Lạc Lạc, nên rời giường rồi, nếu không ba mẹ trở về nhìn thấy sẽ lại mắng em nữa đấy!”

Hứa Lạc Tịch nghe thấy, bắt đầu ở trên giường lăn lộn, làm nũng, đá chăn, “Ai nha ai nha, phiền chết đi được, em mới ngủ được một chút đã mắng em lười giác là sao, vì sao ba mẹ cái này cái kia đều quản em vậy.” Nói nói một hồi, đôi mắt của cô bất chợt đỏ lên, miệng chu chu, tủi thân rớt nước mắt.

Hứa Gia Thần nhìn cô vừa buồn cười lại vừa đau lòng, anh tiến lên một bước, muốn an ủi cô đôi ba câu, đột nhiên Hứa Lạc Tịch nhảy lên ôm chầm lấy anh: “Anh hai, kỳ thật em rất vui khi anh trở về sớm đó, các bạn học khác đều là con thứ, ai cũng có anh trai chị gái cưng chiều, chỉ có em là con một, cho nên em rất muốn có một người anh trai, ở phòng bệnh ngày đó, em đã nhận định anh là anh trai của em từ lâu rồi, nhưng lại không nghĩ tới, anh cứ thế bỏ em ở lại mà đi lưu học, nhưng không sao, hiện tại anh đã trở về rồi, từ nay về sau em sẽ suốt ngày ăn bám anh mới được, bù đắp cho những năm qua anh xa em!” Hứa Lạc Tịch ngẩng đầu, chớp chớp mắt với anh trai, lại gắt gao ôm chặt lấy anh.

Hứa Gia Thần nhìn đôi mắt to trong sáng như nắng ban mai của em gái cùng đôi môi hồng hồng cứ chu chu ra đằng trước, trong lòng sớm đã mềm nhũn như bún, kỳ thật, ngày đó ở phòng bệnh, khi nhìn thấy cô ở ngoài cửa, anh đã sinh ra một loại cảm giác khác lạ, đáy lòng lúc ấy gần như bốc cháy lên ý muốn bảo hộ, hy vọng được bảo hộ cô cả đời.

“Được, anh cũng sẽ ăn vạ em!” Anh nhéo nhéo cái mũi cô, sủng nịch nói: “Đi, nhanh nhanh đánh răng rửa mặt đi, cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho em dậy muộn như thế này đâu, đợi em vệ sinh cá nhân xong, tới giữa trưa anh sẽ mang em ra ngoài ăn được không, vừa nãy cha mẹ có gọi điện thoại cho anh, bọn họ nói là trưa nay có việc, sẽ không trở về nhà được.”

“Được ạ!” Hứa Lạc Tịch nhảy cẫng lên, hai cánh tay cùng lúc giơ lên tạo thành một động tác như ăn mừng thắng lợi, vui vẻ đến mức điên luôn rồi. Cha Hứa và mẹ Hứa luôn rất nghiêm khắc đối với Hứa Lạc Tịch nhỏ, một lời không hợp liền động thủ đánh cô, dẫn tới trong lòng Hứa Lạc Tịch từ bé đã thiếu tình thương, có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên Hứa Lạc Tịch mới phá lệ ỷ lại vào Hứa Gia Thần.

Hứa Lạc Tịch cơm nước xong xuôi, Hứa Gia Thần liền lái xe chuẩn bị mang cô đi ra ngoài chơi. Hứa Lạc Tịch hào hứng vô cùng, vừa ra khỏi cổng đã thấy một chiếc Maybach màu đen: “Đây là xe của anh sao?” Hứa Lạc Tịch kinh hô, đôi mắt to trừng lên mang theo sự nghi hoặc.

“À mà cũng đúng, anh của em chính là một vị chủ tịch cao cao tại thượng mà! Em đột nhiên quên mất điều này” Hứa Lạc Tịch nhớ ra gì đó, miệng nói liên thanh: “Đi thôi anh!”

Hứa Gia Thần ngay sau đó cũng khởi động xe, đưa cô đến trung tâm thương mại.

Vừa xuống xe, Hứa Lạc Tịch tựa như thỏ con trốn thoát khỏi bầy sói, chạy nhanh như bay, tiến vào cửa hàng này đi dạo, tiến vào cửa hàng kia đi dạo. Tâm trạng của cô lúc này rất tốt, bất tri bất giác đã nhanh chân đi vào một cửa hàng mang thương hiệu Chanel, khi nhìn đến một cây son môi, tức khắc trong đầu cô liền nhớ tới trên Douyin hình như đã từng có người quảng cáo cái này, nó rất đẹp, cô muốn có nó, nghĩ vậy cô liền quay đầu nhìn nhìn anh trai, háo hức nói một câu: “Anh hai!” Lại cười cười: “Tiền mừng tuổi của em đều bị cha mẹ thu hết rồi, họ nói là em chưa thành niên, sợ em sẽ tiêu tiền phung phí.”

Hứa Gia Thần cố tình làm ra vẻ không hiểu ý đồ của cô, ánh mắt hướng về phía trước xem thử một lượt: “Hả? Vậy bây giờ phải làm cái gì đây? Nếu không thì chờ đến khi em thành niên rồi hãy quay lại đây để mua đi!”